[zhihu-đam] XUYÊN VÀO TIỂU THUYẾT LINH DỊ, TRỞ THÀNH PHÁO HÔI NHÁT GAN - PHẦN 9
17
Ngoại trừ nhiệt độ cơ thể quá thấp, không có nhịp tim và xuất quỷ nhập thần, những thứ khác của Cố Yểm Kim cũng chẳng khác gì con người.
Mùa hè nóng nực đến rồi.
Lúc này, một đặc điểm của Cố Yểm Kim liền phát huy ưu thế—
Lạnh lạnh mát mát, ôm ngủ siêu thoải mái!
Nhưng cũng chính vì thế…
Cực kỳ dễ xảy ra chuyện.
Quỷ cũng có nhu cầu, mà tôi cảm thấy nhu cầu của Cố Yểm Kim còn hơi bị quá cao.
Hoàn toàn không chịu được khiêu khích.
Trong phòng tắm ngập hơi nước, tôi vừa xoa bọt gội đầu, vừa cúi xuống xả nước.
Đột nhiên cảm giác có người đến gần.
Lại là Cố Yểm Kim.
Hắn không mặc áo, thân hình cao ráo rắn rỏi.
Cơ bắp không quá phô trương nhưng săn chắc và cân đối, làn da tái nhợt như ngọc lạnh, lấp lánh ánh nước.
Bờ vai rộng, xương quai xanh sâu, đường nét sắc sảo.
Mỗi tấc da thịt đều toát lên vẻ đẹp lạnh lùng đầy cấm dục.
Sau giây phút ngỡ ngàng, tôi lập tức đưa tay đẩy hắn:
“Anh lại đến đây làm gì? Em còn chưa tắm xong, mau ra ngoài!”
Một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.
Cố Yểm Kim nhìn tôi, gương mặt yêu dã tuấn mỹ chậm rãi kề sát.
“Nhưng anh muốn tắm cùng em.”
Dưới dòng nước ấm xối xuống, hơi lạnh của hắn dần tan biến.
Bất tri bất giác, chúng tôi lại hôn nhau.
Một bàn tay của hắn áp lên gáy tôi, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng.
Tay còn lại siết chặt lấy eo tôi.
Những giọt nước từ mái tóc hắn nhỏ xuống cần cổ tôi, lăn dài theo đường cong cơ thể.
Hơi nước trong phòng càng lúc càng dày đặc, làm mờ đi đường nét gương mặt hắn, nhưng lại khiến mọi xúc cảm trở nên chân thực hơn bao giờ hết.
…
Nhưng đến bước cuối cùng, Cố Yểm Kim lại đột ngột dừng lại.
Mỗi lần như vậy, chỉ có đôi chân tôi là đáng thương nhất…
Vừa tê vừa mỏi, đỏ cả một mảng.
18
Chuyện yêu đương với quỷ, tôi chưa từng nói với ai.
Nhưng một ngày nọ, Chúc Diễn lại phát hiện ra manh mối.
Trên bàn ăn.
Chúc Diễn bất ngờ nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, rồi hỏi:
“Cổ em có vết gì kia?”
Tôi theo phản xạ giơ tay che đi, chột dạ đáp:
“Chắc là bị muỗi đốt ấy mà.”
Chết tiệt, Cố Yểm Kim! Đã bảo đừng cắn nữa rồi mà!
Chúc Diễn không nói gì, nhưng nhìn nét mặt thì rõ ràng là đang nghi ngờ.
Dừng một chút, anh ấy lại nói:
“Cảm giác dạo này em có gì đó là lạ.”
“Có phải đang yêu không?”
Tôi ấp úng:
“Ờm… Anh à, cái này…”
Chúc Diễn cười cười:
“Thôi được rồi, có cấm em yêu đương đâu. Chỉ cần em chắc chắn là được.”
“À, nhớ tìm cơ hội dẫn về ra mắt gia đình đấy.”
Tôi gật đầu, ngoài mặt thì đồng ý.
Nhưng trong lòng thì:
Dẫn kiểu gì?
Dẫn về rồi, cả nhà cũng có nhìn thấy đâu?!
Nghĩ tới chuyện khác, tôi hỏi ngược lại:
“Anh, còn anh với chị Thi Âm thì sao?”
“Hai người thành đôi chưa?”
Chúc Diễn ngượng ngùng gãi mũi:
“Anh đang định tỏ tình đây.”
Tôi phẫn nộ vỗ bàn:
“Trời ơi, nhanh lên nào! Sao cứ dây dưa mãi vậy?!”
19
Rõ ràng mỗi lần suýt vượt ranh giới, cả tôi và Cố Yểm Kim đều rất khó chịu.
Nhưng hắn lại không chịu tiến thêm một bước.
Tức nước vỡ bờ, mắt đỏ hoe, tôi ép hỏi hắn lý do.
Hắn thở dài, nói rằng dù gì hắn cũng là quỷ.
Nếu thực sự làm vậy với tôi, có khả năng sẽ gây ra tổn thương không thể đảo ngược.
Bản thân việc tôi ở bên hắn đã khiến âm khí bám vào người, ảnh hưởng đến sức khỏe.
Hắn lại càng không dám mạo hiểm.
Nghe xong, tôi cũng rất chán nản.
Chẳng lẽ chúng tôi mãi mãi không thể tiến xa hơn?
“Tiểu Hòa đợi anh thêm chút nữa.”
Hắn cúi xuống hôn lên trán tôi, giọng khẽ thì thầm:
“Chờ anh…”
Câu sau tôi nghe không rõ.
Tôi bĩu môi, lầm bầm:
“Ờ, thực ra em cũng không ham lắm đâu.”
Chủ yếu là lo anh nhịn hỏng người thôi.
Lúc đó tôi không để tâm lời hắn nói.
Nhưng không ngờ, một thời gian sau, cơ thể tôi thực sự có vấn đề.
Biểu hiện cụ thể:
Tần suất ốm đau tăng vọt.
Vừa khỏi cảm lại bị sốt, sốt chưa lui đã tiêu chảy.
Bệnh liên miên không dứt, kéo dài cả tháng trời.
Khoảng thời gian đó, Cố Yểm Kim thậm chí không dám chạm vào tôi.
Cả đứng gần cũng không.
Mỗi khi nhìn tôi, trong mắt hắn chỉ còn lại sự đau lòng.
Tôi biết đây không phải điều hắn muốn thấy, trong lòng hắn chắc chắn đầy áy náy.
Nhưng tôi không còn sức để an ủi hắn.
Tôi nghĩ, đợi khi nào khỏi hẳn sẽ vỗ về hắn sau.
Nhưng tôi không ngờ…
Hắn biến mất.
Một buổi sáng nọ, tôi tỉnh dậy, phát hiện cơ thể đã đỡ hơn rất nhiều so với tối qua.
Nhìn quanh phòng, không thấy bóng dáng Cố Yểm Kim.
Lạ thật, sao hôm nay hắn không ở đây?
Tôi gọi mấy tiếng.
Không ai trả lời.
Lúc này, tôi mới cảm giác có gì đó kìm chặt lấy tay mình.
Cúi đầu nhìn, tôi phát hiện trên ngón áp út có một chiếc nhẫn bạc.
Kiểu dáng đơn giản nhưng cực kỳ đẹp.
Tôi giơ tay lên, ngắm nghía một lúc.
Chắc chắn là Cố Yểm Kim đeo cho tôi.
Nhưng hắn đâu rồi?
Lúc đầu, tôi nghĩ hắn chỉ có việc bận.
Nhưng mấy ngày trôi qua, hắn vẫn không xuất hiện.
Dần dần, tôi thấy bất an.
Ngày thứ bảy sau khi Cố Yểm Kim biến mất.
Tôi tìm hắn, gọi hắn, thậm chí tháo cả dây chuyền ra một lúc.
Nhưng vẫn không thấy.
Tôi bắt đầu hoảng loạn.
Không ngừng nghĩ ngợi lung tung.
Bị pháp sư bắt đi diệt trừ rồi sao?
Hay là lặng lẽ đi đầu thai?
Nhưng khi tôi xoay chiếc nhẫn trên tay, cảm giác vừa vặn đến hoàn hảo.
Tất cả suy đoán vô căn cứ đều bị bác bỏ.
Bỗng nhiên, tôi nhớ đến câu nói cuối cùng hắn thì thầm bên tai tôi.
“Chờ anh.”