[zhihu-đam] XUYÊN VÀO TIỂU THUYẾT LINH DỊ, TRỞ THÀNH PHÁO HÔI NHÁT GAN - PHẦN 1
1
Đây là một tiểu thuyết linh dị hiện đại.
Câu chuyện xoay quanh nữ chính Cố Thi Âm, một người có khả năng giao tiếp với linh hồn. Sau khi phát hiện cái chết của anh trai Cố Yểm Kim có điều bất thường, cô cùng nam chính Chúc Diễn, người cũng sở hữu năng lực tương tự, hợp tác điều tra manh mối. Điều này dần hé lộ scandal của thế hệ trước nhà họ Cố, từ đó giúp họ tìm ra sự thật về cái chết của anh trai cô.
Trong quá trình này, vốn đã có thiện cảm với nhau, cả hai ngày càng nảy sinh tình cảm và đến với nhau. Sau đó, họ cùng nhau phá giải vô số vụ án ly kỳ, bí ẩn.
Tất nhiên, mọi chuyện không hề thuận lợi. Họ gặp phải vô số trở ngại đến từ nhiều người và nhiều sự kiện khác nhau.
Nói đến đây thì không thể không nhắc đến nguyên chủ của cơ thể này—Chúc Hòa.
Cậu ta là em trai ruột của nam chính Chúc Diễn, sinh ra đã có Âm Dương Nhãn, có thể nhìn thấy linh hồn.
Chính vì khả năng đặc biệt này, cậu ta từng bị dọa đến ám ảnh lúc còn nhỏ. May mắn là gia đình đã xin được một món bảo vật từ một vị đại sư. Chỉ cần đeo món đồ đó, Chúc Hòa sẽ không nhìn thấy ma quỷ nữa.
Sau lần bị dọa đó, Chúc Hòa vô cùng bài xích mọi chuyện liên quan đến thế giới tâm linh. Gia đình cũng vì thương yêu mà không bắt cậu phải học những thứ này như anh trai. Họ cưng chiều cậu từ nhỏ, nuôi nấng thành một kẻ ngang ngược, tùy hứng.
Và đây cũng là một pháo hôi chính hiệu. Trong nguyên tác, cậu ta nhát gan, sợ phiền phức nhưng lại hay làm loạn vào những thời khắc quan trọng, chuyên “tự tìm đường chết” một cách xuất sắc.
Không chỉ vậy, Chúc Hòa còn thầm mến nữ chính, muốn tranh giành với anh trai. Trong truyện, hắn từng có gan quấy rối nữ chính mấy lần, và kết cục đương nhiên là bị lệ quỷ Cố Yểm Kim—người không thể chịu đựng thêm nữa—tiễn thẳng xuống hoàng tuyền.
Hiện tại, tôi chính là pháo hôi Chúc Hòa.
Hơn nữa, mở màn đã là một tình huống tuyệt vọng, còn tự đào hố chôn mình.
2
Tôi có thể cảm nhận được, hắn vẫn chưa rời đi.
Một lưỡi “dao” vô hình lơ lửng ngay trên cổ, tôi chỉ có thể tiếp tục diễn.
Vì thế, hai chân mềm nhũn, thuận thế quỳ sụp xuống sàn.
Tôi nhẹ nhàng buông bức ảnh trong lòng, nâng niu trong tay.
Cúi đầu nhìn người thanh niên trong ảnh.
Dáng người cao ráo, dung mạo anh tuấn. Chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt, phảng phất nét xa cách và nghiêm nghị.
Tôi sững sờ.
Đẹp trai thật…
Chỉ tiếc, còn trẻ vậy đã mất mạng, biến thành lệ quỷ.
Không kịp để tâm suy nghĩ vẩn vơ, tôi nhẹ nhàng hít mũi, hàng chân mày cau chặt.
Ra vẻ thất thần, tuyệt vọng.
“Giá mà em dũng cảm hơn một chút thì tốt rồi.”
Tôi “vô tình” lẩm bẩm:
“Ít nhất cũng có thể để anh biết được tâm ý của em trước khi anh rời đi… nói với anh rằng… em thích anh.”
Cơn gió dữ dội lập tức hất tung cửa sổ, gào thét xông vào phòng, khuấy lên từng đợt hỗn loạn.
Bản năng khiến tôi đưa tay che mặt.
Một chiếc bình hoa bằng sứ không chịu nổi cơn cuồng phong liền rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh, vang lên tiếng giòn tan chói tai.
Ánh đèn trên trần nhấp nháy mấy lần.
Tôi nhắm chặt mắt, tim đập dồn dập, adrenaline bùng nổ.
Không ngừng niệm thầm giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội trong đầu.
Mặc dù đây là thế giới tiểu thuyết, thực sự có quỷ.
Nhưng chí ít cũng có thể tự an ủi mình một chút.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, chẳng mấy chốc, cánh cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra.
“Tiểu Hòa!”
Có người gọi tôi.
Đèn trong phòng thôi nhấp nháy, ánh sáng ổn định trở lại, chiếu sáng toàn bộ không gian.
Tôi theo tiếng quay đầu lại, nhìn thấy nam nữ chính của truyện —— Chúc Diễn và Cố Thi Âm.
Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể đặt xuống.
Có nam nữ chính ở đây, mạng chó của tôi hôm nay tạm thời được bảo toàn.
“Anh!”
Vừa thoát khỏi cơn hoảng loạn, tôi mắt ngấn nước: “Chị Thi Âm!”
“Em không sao chứ?”
Chúc Diễn quan sát tôi từ trên xuống dưới, xác nhận tôi không bị thương mới chuyển ánh mắt sang chiếc bình hoa vỡ nát trên sàn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lệ quỷ đòi mạng, chẳng lẽ tôi nói thẳng ra được chắc.
Tôi nghẹn họng, cúi đầu lí nhí: “Không có gì đâu ạ, gió hơi lớn chút thôi.”
“Tiểu Hòa đứng dậy trước đi.”
Nữ chính không chỉ xinh đẹp thiện lương, mà giọng nói cũng dịu dàng đến động lòng người.
Tôi chậm rãi đứng lên, chân tê đến mức suýt cắn răng nhịn đau.
Ánh mắt Chúc Diễn lại quét tới: “Em đang cầm cái gì trong tay?”
“… Là ảnh của Yểm Kim ca.”
Tôi mặt không đổi sắc bịa chuyện:
“Vừa rồi bị gió thổi rơi xuống đất, em nhặt lên thôi.”
“Ồ.”
Nghe nhắc đến Cố Yểm Kim, khuôn mặt Cố Thi Âm thoáng chút buồn bã, cô cúi mắt:
“Trời cũng tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tiếp tục tìm manh mối.”