[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 69
69.
“Bây giờ dưới sảnh có người trông giống hệt đối tượng trong tin đồn hẹn hò với Master Lee Jae Hee đang ngồi đó đấy! Mọi người kéo nhau đi xem hết rồi, bộ phận này không đi sao?”
“Thật á?!”
Ngay lập tức, sáu ánh mắt trong phòng nhìn nhau, rồi chẳng ai bảo ai, tất cả đồng loạt đứng phắt dậy lao ra sảnh.
Thật ra tôi cũng tò mò lắm. Dù biết là scandal dàn dựng đi nữa, thì cũng muốn biết người được chọn làm đối tượng của cái tin đồn kia là ai.
…
Ngoài sảnh đông hơn thường ngày. Tôi bị kẹt trong đám đông chen chúc, nhưng may nhờ chị Yoon kéo tay nên cũng lần được ra một chỗ trống kha khá, có thể nhìn rõ tình hình.
“Chắc là người kia rồi.”
“Có vẻ thế.”
“Seon Woo-ssi cũng lần đầu thấy người này à?”
“Vâng. Tôi cũng chỉ xem qua báo thôi. Mà… chị tính gọi tôi là bác sĩ đến bao giờ nữa? Tôi đâu còn làm ở phòng khám.”
“Chứ cậu cũng còn gọi tôi là chị Yoon đấy thôi.”
“……Ừm.”
Chắc tôi phải là người đổi cách xưng hô trước.
Nghĩ vậy, tôi quay đầu nhìn về phía mọi ánh mắt đang dồn cả vào một chỗ.
Ở hàng ghế chờ đặt trước quầy lễ tân, có một người đàn ông lạ mặt đang ngồi. Làn da trắng, đường nét gương mặt hài hòa, anh ta sở hữu một vẻ đẹp nhẹ nhàng, thanh thoát, dù chỉ nhìn lướt qua cũng đủ thấy là một mỹ nam.
Nhưng mà.
‘Hiệu ứng Baek Tae Ra đúng là đáng sợ thật.’
Vì đã quá quen với việc nhìn thấy Baek Tae Ra, nên dù gương mặt người đàn ông kia khá ưa nhìn, tôi cũng chẳng có chút cảm giác kinh ngạc nào. Xét về độ đẹp, Baek Tae Ra còn đẹp hơn nhiều.
Thực ra, vì suốt ngày phải đối diện với Chorok, Kim Hana-ssi, và trên hết là Lee Jae Hee, nên mấy gương mặt cỡ đó đối với tôi cũng chỉ là gương mặt, chẳng thể khiến tôi thấy đẹp hay ấn tượng gì cả.
…Thậm chí, có khi còn thấy hơi kém duyên. Tất nhiên, tôi lấy gì ra mà dám phán xét người khác.
Có chút cảm giác tội lỗi, tôi ngước mắt lên trần nhà, đúng lúc đó, bỗng dưng xung quanh lại trở nên náo nhiệt hẳn lên. Thắc mắc không hiểu có chuyện gì, tôi quay đầu nhìn, liền thấy Chorok và Baek Tae Ra đang bước ra từ thang máy.
“Trời ơi, hai người đó tới đón thì chắc là thật rồi.”
“Người kia thật sự đang hẹn hò với Master Lee Jae Hee sao?”
“Mà trông như diễn viên ấy nhỉ?”
“Là diễn viên mới Kim Yoon đúng không?”
Diễn viên mới? Giữa những tiếng xì xào bàn tán, cái tên Kim Yoon và tên mấy bộ phim bắt đầu được nhắc đến.
Thật sự là diễn viên à? Tôi quay đầu lại lần nữa, nhìn kỹ người kia.
Bị vây quanh bởi bao nhiêu người thế kia mà anh ta chẳng hề tỏ ra khó chịu. Ngược lại, anh ta vắt chân ngồi, vẻ mặt thản nhiên, cúi nhìn điện thoại một cách vô tâm.
Chắc đây là khí chất của diễn viên nhỉ? Tôi chăm chú quan sát, cảm thấy hơi tò mò, thì bầu không khí xung quanh lại càng rộn ràng hơn. Đang mải suy nghĩ thì tôi thấy Chorok đang tiến lại gần phía này.
Cái thằng này… Sao lại đi về phía tôi chứ? Tại sao?!
Tôi bối rối, đảo mắt tìm chỗ trốn, nhưng bị đám đông vây quanh, không có đường thoát.
Đừng đến đây. Làm ơn đừng đến đây! Đi thẳng qua đi!
“Cậu làm gì ở đây?”
“……”
A… Sao lại có chuyện chẳng bao giờ theo ý mình thế này chứ? Đúng là quá bất công.
Giữa bầu không khí ồn ào, tiếng xì xào bỗng im bặt, còn Chorok thì đứng khoanh tay, nghiêng người nhìn tôi, rồi lại cất giọng hỏi lần nữa.
“Làm gì ở đây?”
“……Không thấy à? Tôi chỉ đứng thôi.”
Tôi cằn nhằn đáp lại, thì bên cạnh, tôi cảm nhận được chị Yoon nuốt khan vì căng thẳng. Nhìn quanh, tôi phát hiện ra mọi ánh mắt trong sảnh đều đổ dồn về phía chúng tôi.
……Cái quái gì vậy? Sao thấy áp lực thế này?
“Không làm việc mà dám đứng đây lêu lổng, gan nhỉ?”
“Tôi đâu có làm trong giờ làm đâu?”
“Master sắp về rồi đấy. Khi đó thì vào ca trực thôi.”
“……Cậu cũng đi đón người đó sao?”
Qua vai Chorok, tôi thấy Baek Tae Ra và người đàn ông kia đang nói chuyện gì đó. Tôi hất cằm về phía họ, hỏi ngược lại, nhưng Chorok chỉ cau mày, nâng một bên lông mày như thể thấy phiền phức. Cái kiểu biểu cảm đó… sao giống hệt Lee Jae Hee mỗi khi hắn thấy rắc rối thế nhỉ?
Hắn ta đúng là thường xuyên làm cái mặt như vậy khi gặp chuyện phiền toái.
“Đi theo tôi.”
Có vẻ ý thức được mọi người đang nhìn, Chorok thò tay, nắm lấy cổ tay tôi kéo đi. May là không siết mạnh, nhưng lực cũng chẳng nhẹ nhàng gì, khiến tôi bị lôi từng chút một về phía hắn.
Những người đứng chen chúc xung quanh từ nãy giờ đã tự động tách sang hai bên, nhường đường trống trải phía trước nên Chorok chẳng gặp chút cản trở nào.
“Này, này! Cậu định đi đâu thế?”
“Đi đâu là đi đâu? Về văn phòng chứ đâu.”
“……Cái gì?!”
Đúng lúc đó, tôi thấy người đàn ông kia đang đi theo sau Baek Tae Ra, tiến về phía thang máy. Đó là thang máy đi thẳng lên tầng có văn phòng của Lee Jae Hee – tuyến đường nhanh nhất. Thang máy này chỉ phục vụ cho Lee Jae Hee, các cán bộ cấp cao, hoặc khách đến tìm hắn, và không dừng ở tầng dưới tám.
Nghĩa là… người đó cũng lên văn phòng? Văn phòng của Lee Jae Hee á?
“Này, khoan đã!”
“Gì.”
“Đừng nói là người kia cũng lên văn phòng đấy nhé?”
“Đúng rồi.”
“Bọn cậu điên rồi à?!”
“……Không phải cậu mới là điên sao?”
Bây giờ có phải lúc chơi chữ đâu! Ở văn phòng còn có…!
“Thế còn Dari thì sao? Dari đang ở văn phòng thì sao bây giờ?”
“……À.”
Cái kiểu “à” nghe muốn phát bực!
Vì sợ người khác phát hiện ra sự tồn tại của Dari, nên tôi mới phải đi làm cùng xe với Lee Jae Hee. Dù bảo là có thể tự đi, nhưng nếu đưa Dari theo, thì tuyệt đối không được dùng phương tiện công cộng, nên tôi cũng đành chịu.
“Để tôi lên trước, rồi…”
Tôi định bảo sẽ đi trước để giấu Dari đi, nhưng nuốt ngược câu đó vào. Baek Tae Ra và người đàn ông kia đã vào thang máy, cửa sắp đóng lại.
“Này! Mau giữ thang máy lại!”
“……Chắc muộn rồi đấy?”
“Trời ạ! Sao lại để lỡ như thế hả? Cậu là S-rank thì có ích gì chứ, thật đấy!”
“……”