[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 66
66.
Một góc văn phòng của Lee Jae Hee giờ có thêm bàn làm việc và ghế mới. Đây là đồ hắn chuẩn bị cho tôi, vì kể từ khi bắt đầu đi làm tại Guild Củ Cải Non, tôi chẳng biết phải ngồi đâu.
Dù là hội viên guild của Guild Củ Cải Non, nhưng thực chất tôi là supporter cá nhân ký hợp đồng trực tiếp với Lee Jae Hee. Một supporter tạm thời, thời hạn chưa tới một năm.
Lần đầu đến guild, tôi đã bối rối không biết đi đâu. Cuối cùng, Lee Jae Hee dẫn tôi lên tầng 10, bố trí chỗ ngay trong văn phòng của hắn.
Về lý thì cũng đúng thôi, vì tôi là supporter của hắn. Nhưng với tôi, chuyện này chẳng vui vẻ gì. Kết quả là tôi phải dính với hắn suốt cả ngày.
Đi làm là đến văn phòng Lee Jae Hee, tan làm thì về nhà hắn. Cuộc đời tôi giờ đúng kiểu bắt đầu bằng Lee Jae Hee, kết thúc cũng bằng Lee Jae Hee.
Tuy nhiên, giờ tôi chẳng còn sức mà phàn nàn chuyện đó nữa. Có thứ còn rắc rối hơn đang khiến tôi đau đầu.
“Cái này… H là Hamiltonian, cái ký hiệu giống chữ h thường là hằng số Planck, còn cái hình giống cái đinh ba này là hàm sóng đúng không?”
Mà… hàm sóng là cái quái gì vậy? Có khó hơn hàm lượng giác không? Tôi thì dừng lại ở hàm bậc hai là hết cỡ rồi…
Giấy trắng chữ đen, tôi cũng là người trưởng thành từng học đại học đàng hoàng. Nhưng dù có nhìn chữ bao nhiêu đi nữa, không hiểu thì vẫn là không hiểu.
“Ahhh, chết tiệt! Thà giết tôi đi còn hơn! Tôi chịu không nổi nữa!”
Tôi không kìm được, hét toáng lên như phát điên, rồi đổ gục luôn lên bàn. Dari đang giúp tôi từ nãy giờ nhìn tôi với ánh mắt đầy xót xa, tặc lưỡi.
“Seon Woo.”
“Gì.”
“Cậu khóc hả?”
“……Không có khóc.”
Nhưng trong lòng thì tôi đã khóc từ lâu rồi.
Dari ngồi bên cạnh, tay thoăn thoắt tìm nghĩa tiếng Anh giúp tôi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sắc mặt tôi đầy lo lắng. Đúng là tôi đang kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác.
Ở cái tuổi này, tôi biết cơ học lượng tử để làm cái gì cơ chứ! Không biết thì thời gian vẫn trôi, vẫn thở được, ngủ ngon lành!
Tôi ôm đầu, cảm giác như sắp phát bệnh, còn Dari thì vỗ nhẹ vai tôi bằng bàn tay nhỏ xíu của nó.
“Đừng khóc. Khóc là Jae Hee lại bảo ồn ào rồi lườm đấy.”
“Tôi bảo là tôi không có khóc mà.”
“Sao lại nổi nóng? Tôi đang giúp mà. Seon Woo, người ta gọi đấy là vong ân bội nghĩa đấy.”
Hừm, tên này suốt ngày dán mắt vào điện thoại với internet, từ vựng phong phú hẳn ra. Tôi chỉ biết lườm Dari – cái kẻ đã lén lập luôn tài khoản game bằng tên tôi – rồi lại gục đầu xuống bàn. Cố vận dụng cái đầu không quen dùng, tôi cảm giác như đỉnh đầu mình sắp bốc khói.
“Seon Woo, đừng có chơi nữa, mau tra tiếp đi. Đây là thứ cậu muốn biết còn gì.”
“Không biết. Để nghỉ một lát rồi làm tiếp.”
“Seon Woo yếu như cá nóc ấy.”
“……Cá nóc là sao? Ai dạy cậu cái từ đó?”
“Trong game, người ta bảo xạ thủ yếu như cá nóc.”
“Cậu bớt chơi game lại giùm tôi cái. Thế này là nghiện rồi đấy.”
Nhắc đến chuyện bớt chơi game, Dari đang cầm chuột di chuyển thành thạo bỗng giả vờ không nghe thấy. Hình như dạo gần đây tôi nói câu này hơi nhiều, nó bắt đầu biết né rồi.
Hồi trước, Jae Hee từng nói miễn là Dari giữ đúng phạm vi hành động được quy định thì có thể sống thoải mái. Ngay sau đó, Dari lập tức đòi mua điện thoại. Tôi thấy cũng hợp lý, cần liên lạc thường xuyên thì có điện thoại cũng tốt, nên mua cho nó một cái. Tất nhiên, tiền thì Jae Hee trả.
Vấn đề là, từ đó đến giờ nó chỉ cắm đầu vào chơi game. Ai mà ngờ quái vật lại nghiện game như vậy…
“Cậu mà cứ suốt ngày chơi game thế, tôi khóa luôn máy tính trong thư viện đấy.”
“S- Seon Woo lấy quyền gì làm vậy? Cái máy tính đó là của Jae Hee-nim mà!”
Lúc này mới Jae Hee-nim chứ bình thường gọi Jae Hee trống không thôi còn gì. Dạo này biết khéo léo hơn rồi, lo thật.
“Cậu mà không biết nói thì chắc sống khỏe đấy.”
“Ai da, đau! Seon Woo!”
Tôi bóp má Dari như đang chơi với thằng cháu năm tuổi. Má nó mềm mềm, kéo dài ra, lộ cả răng nanh trắng muốt. Nhưng cặp răng đó ngoài việc kén ăn thì chẳng làm gì. Cảm giác cứ như đang nuôi một đứa nhỏ vậy.
“Tôi bấm mạnh cho mà biết đau đấy…”
Giữa lúc đang giằng co với Dari, cánh cửa văn phòng bỗng mở ra. Tôi giật bắn người, vội vàng che Dari lại, nhưng nhận ra người vừa bước vào thì thở phào.
Chorok ung dung bước thẳng như vào nhà mình, nghiêng đầu nhìn tôi.
“Hết hồn! Không biết gõ cửa à? Không có tay hay sao?”
“Đây là văn phòng của cậu chắc?”
Ờ thì, đúng là văn phòng của Lee Jae Hee. Nhưng mà, có người bên trong thì phải gõ cửa cái chứ, đó là phép lịch sự tối thiểu của người trưởng thành mà!
Trước câu trả lời đáng ghét đó, tôi chỉ biết im lặng, bặm môi nén bực. Chorok đặt túi giấy đang cầm lên bàn. Thứ đồ bí ẩn đó khiến tôi không thể không mở miệng hỏi:
“……Cái gì đây?”
“Ăn đi.”
Gì mà bảo ăn là ăn? Sao mà biết cho người ăn được hay không?
“Cho tôi? Tôi ăn á?”
“Ở đây còn ai khác?”
“……”
Không lẽ đồ thừa? Mang cho tôi xử lý rác?
Tôi vẫn giữ vẻ nghi ngờ, kéo cái túi giấy lại, mở ra xem. Bên trong là mấy cái croissant to đùng, được gói riêng từng cái, nhân kem đầy ụ bên trong.
“……Quá hạn lâu chưa?”
Tôi hỏi vậy vì nhìn ngon thế, nếu chỉ quá hạn một hai ngày thì tôi vẫn ráng ăn được.
Nhưng nghe vậy, mặt Chorok nhăn lại khó chịu, giơ tay định lấy lại cái túi. Tôi vội ôm gọn cái túi vào người, quay đi thủ thế. Chorok thở dài ngao ngán.
“Tôi nghĩ đến cậu nên mua, mà cậu…”
“Chính vì cậu nghĩ đến tôi mới thấy lạ đấy.”
“Nói thế thì trả lại đây.”
“Cậu chưa học là cho rồi thì đừng đòi lại à? Thế là nhỏ nhen đấy.”
“……”
Mặt Chorok lộ vẻ đấu tranh tư tưởng có nên nhỏ nhen hay không. Đến lúc đó tôi mới chắc chắn hàng này ngon thật.
Ủa mà nay sao tốt dữ?
“Seon Woo, cái đó là gì? Ngon lắm hả?”
“Ừ. Ngon lắm luôn.”
“Nhưng mà, sao cái người hung dữ lại cho Seon Woo đồ ngon vậy?”
Đấy, ngay cả Dari cũng nghi ngờ đấy. Tôi đa nghi là đúng thôi.
“Hắn bảo mang cho tụi mình ăn đó. Và đừng có gọi người ta là người hung dữ nữa. Tên hắn là gì?”
“Thằng Chorok?”
Chết tiệt, thích nghi nhanh quá cũng khổ…
“T-tôi gọi là thằng Chorok bao giờ hả?! Là Han Chorok!”
“Hở? Nhưng Seon Woo lúc nào chả gọi thằng Chorok …”
Tôi vội bịt miệng Dari lại, lén lút liếc Chorok. Hắn đứng đó, tay chống hông, trông có vẻ hơi bực.
“Cảm ơn, Chorok à. Tôi ăn ngon lắm.”
Dù tôi đã cố nặn ra nụ cười tươi để cảm ơn, nhưng vẻ mặt cau có của Chorok vẫn chẳng dịu đi. Thế mà hắn cũng chẳng có ý định rời đi, cứ đứng đó nhìn tôi chằm chằm. Tôi thì vẫn cười đáp lại, đến mức khóe miệng run lên bần bật.
“……Cậu thích bánh lắm hả?”
Hả? Đột nhiên hỏi vậy là sao? Biết tôi thích nên mới mua về cho mà?
“Ờ… thích chứ?”
“Ừ, biết rồi.”
Nói xong, hắn quay lưng, rời khỏi văn phòng.
Cứ thế mà đi luôn hả? Rõ ràng nghe thấy Dari gọi thằng Chorok rồi mà? Vậy mà vẫn bỏ lại bánh cho tôi?
…Chắc hắn bị nắng làm cho lú rồi.
“Đi nha, cảm ơn nhiều!”
“……”
“……Không lẽ nhặt được đem cho?”
Tôi lẩm bẩm nhìn cánh cửa vừa đóng lại sau lưng Chorok, rồi cúi xuống nhìn túi bánh trên tay. Số lượng bánh bên trong cũng không ít.
“Seon Woo! Tôi cũng muốn ăn!”
“Ờ, thử một cái đi. Cái này hôm bữa cậu cũng nói muốn ăn còn gì.”
Mấy hôm trước khi tôi lướt TV, có đoạn quảng cáo croissant đầy kem hiện lên. Tôi nhìn đắm đuối, suýt dán cả mặt vào màn hình. Lúc đó Dari đang hấp thụ mana bữa tối từ Jae Hee cũng bảo là muốn thử ăn.
Nhớ lại chuyện đó, tôi lấy ra vài cái bánh, bày lên bàn, rồi giới thiệu từng loại:
“Cái này nhân kem Bavarian, cái này nhân dâu, cái này nhân sô-cô-la, còn cái này… chắc là matcha?”
“Seon Woo thích loại nào nhất?”
“Tôi á? Tôi thích Bavarian nhất.”
“Vậy tôi cũng muốn ăn Bavarian!”
“Vậy sao?”
Tôi lấy một cái croissant nhân Bavarian, đưa cho Dari, rồi đứng dậy.
Dari cầm lấy, mắt sáng lên, nhưng lại ngước lên nhìn tôi đầy thắc mắc khi thấy tôi xách túi bánh đi.
“Seon Woo, đi đâu đấy?”
“Đi qua bộ phận tiếp nhận nhiệm vụ một chút. Cậu cứ ở đây ăn bánh, tiện thể tra từ tiếng Anh tiếp đi.”
“Nhưng mà… sao lại mang bánh theo? Tôi muốn ăn nhiều mà.”
Dari phụng phịu, dậm chân nho nhỏ. Tôi nhìn nó, nhấc tay búng nhẹ vào trán.
“Ai da, đau!”
“Có ăn nữa cũng không no, ham hố làm gì.”
“Tuy không no, nhưng tôi vẫn thấy ngon mà!”
“Thì để lại cho cậu phần đủ rồi đấy. Đã bảo rồi, đồ ngon thì phải chia sẻ, nhớ không?”
“……Nhớ.”
“Vậy ngoan ngoãn ngồi đây ăn bánh, tra từ tiếp đi. Tôi về liền.”
Dari tiu nghỉu, gật đầu, rồi cắn một miếng bánh. Nhìn lớp kem trào ra giữa vỏ bánh khiến tôi cũng thấy thèm theo.
“Seon Woo, cái này ngon ghê!”
“Đúng không? Vậy cậu cứ ăn từ từ, tôi mang phần này chia cho mấy người khác rồi quay lại, chờ chút nha.”
“Ừm! Biết rồi. Nhưng đừng có lâu đấy, Seon Woo.”
“Rồi rồi, biết rồi.”
Dari hớn hở tiễn tôi với giọng điệu vui vẻ, có lẽ vì ăn ngon miệng quá nên tinh thần nó phấn chấn hẳn lên. Tôi bước ra khỏi văn phòng, cẩn thận đóng kín cửa vì không thể để người khác biết có một con quái vật như Dari ở đây. Sau khi kiểm tra chắc chắn cửa đã khóa kỹ, tôi tiến về phía thang máy.
Mục tiêu là đến bộ phận tiếp nhận nhiệm vụ mà tôi hay lui tới kể từ khi bắt đầu làm việc ở Guild.
…