[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 64
64.
Vừa nói xong, tôi thấy Baek Tae Ra và Chorok cùng hơi giật vai. Hai đứa nó có vẻ mới nhận ra việc tôi có mặt ở đây cũng hơi lạ.
Nhưng Lee Jae Hee lại bất ngờ đứng về phía tôi theo cái cách rất khó chịu.
“Cậu hoàn toàn đủ tư cách tham gia. Dù sao người sẽ chăm sóc nó cũng là cậu mà.”
“……Hả?”
“Đặt hẳn tên cho nó rồi, giờ lại định phớt lờ à?”
Lại đùn đẩy đấy à? Ở cái nhà hắn, làm việc không công thì thôi, giờ còn bắt trông cả quái vật nữa?
“Seon Woo…”
Dari ngẩng lên, đôi mắt rưng rưng, nhìn tôi đầy tội nghiệp.
Khỉ thật.
“Được rồi, được rồi, đừng có nhìn tôi kiểu đó nữa.”
Tôi xoa nhẹ đầu nó, Dari lại dụi mặt vào ngực tôi, bám chặt lấy như thể ngoài tôi ra, cả thế giới này đều đáng sợ.
Nó từng tận mắt chứng kiến Nightmare bị giết, nên sợ mấy người này cũng phải. Mà tôi thì… cũng sợ mấy người này thật.
“Thôi thì coi như để nó lại đây chăm sóc, nhưng nếu lại có Keymaster mới thì sao?”
“Đúng đấy. Lần trước đã vất vả lắm mới xử lý xong…”
Baek Tae Ra hỏi, Kim Hana cũng góp lời. Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía Lee Jae Hee.
Hắn vẫn ngồi lười nhác, ngả người ra sau, tỏ vẻ phiền phức, nhưng rồi cũng ra chiều suy nghĩ.
“Tùy tình hình… nhưng nếu tệ nhất thì…”
Ý hắn là gì vậy? Tệ nhất thì hắn định quay lại hồi quy nữa à?
Tôi dán mắt nhìn Lee Jae Hee, tò mò muốn biết phần bị lược bỏ là gì. Nhưng khi ánh mắt chạm nhau, ánh mắt của hắn trầm mặc như một lão già từng trải qua hàng thế kỷ… chỉ toát ra sự trống rỗng. Khiến tôi chẳng thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Có vẻ không chỉ mình tôi tò mò. Những người khác cũng im lặng chờ đợi hắn nói tiếp. Bị đồng loạt nhìn chằm chằm, Lee Jae Hee khẽ bật cười.
“Tôi đang tính đến việc lập liên minh guild. Bắt đầu từ những guild có quan hệ thân thiết, mở rộng dần ra. Nếu lấy số lượng áp đảo, dù là Keymaster thì cũng phải lộ sơ hở thôi.”
“Liên minh guild á?”
“Ồ! Hóa ra còn cách đó! Ý hay đấy, Jae Hee-ssi!”
Nghe đến liên minh guild, Chorok ngạc nhiên, khẽ nghiêng đầu. Kim Hana thì sáng bừng lên, gật gù tán thành. Nhưng vẻ mặt nhăn nhó của Baek Tae Ra cho thấy hắn nghĩ khác.
Quả đúng là Phó Guild Master, rất thẳng thắn.
“Nhưng ai mà chịu liên minh với bọn mình? Ai chả ghét Guild Củ Cải Non.”
Ra vẻ tự hào lắm nhỉ? Tôi suýt nữa không nhịn được, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Ai thèm liên minh với Guild Củ Cải Non chứ.
Tôi sống ở thế giới này hơn hai tháng, nên tôi biết Guild Củ Cải Non là guild mạnh nhất Hàn Quốc. Nhưng cũng chính vì vậy mà cái mũi của họ lúc nào cũng vểnh lên trời, nên chẳng thiếu kẻ ghét bỏ.
Nói thế nào nhỉ… kiểu như tập đoàn lớn nuốt trọn thị trường địa phương vậy. Trong mắt dân thường thì họ là biểu tượng ngưỡng mộ, nhưng với những guild khác thì đúng là loài phá hoại hệ sinh thái.
“Cứ thử đàm phán trong thời gian này đi. Không dễ đâu, nhưng với Phó Guild Master tài giỏi thế này, kiểu gì chả xong.”
“Gì? Sao lại lôi tôi vào?”
Baek Tae Ra bật dậy khỏi ghế, mặt trắng bệch như nghe thấy chuyện động trời.
Ờ, tôi cũng hiểu mà. Ai cũng thấy rõ Lee Jae Hee đang đẩy hết việc sang cho Baek Tae Ra.
“Thế thì cuộc họp đến đây thôi. Chi tiết thì cứ từ từ thương lượng thêm.”
Nói xong, hắn tự ý kết thúc luôn cuộc họp. Chorok với cái vẻ cam chịu “Master đã nói rồi”, liền đứng dậy.
Kim Hana cũng không khác mấy. Cô bước đến bên Baek Tae Ra, vỗ nhẹ vai như để động viên.
“Cố lên. Cậu làm được mà.”
“Chị nữa hả? Sao tôi phải làm mấy chuyện này chứ?! Việc hiện tại đã đủ mệt rồi!”
Baek Tae Ra bực dọc, vò đầu, bóp trán như thể đầu sắp nổ tung. Mái tóc hồng nhạt của hắn hôm nay trông có phần xơ xác.
Tôi nhìn hắn với ánh mắt đồng cảm. Nhưng đúng lúc đó, Lee Jae Hee vẫn chống cằm ngồi đó nở nụ cười tươi rói, lên tiếng:
“Vậy thì sẵn đang bận, làm thêm tí nữa cũng chẳng sao.”
“……”
“Cố lên, Taera. Cậu làm được mà.”
…Hắn thật sự là con người sao? Không có chút lương tâm nào à?
Trước câu trả lời chẳng khác gì trêu ngươi của Lee Jae Hee, Baek Tae Ra trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc như dao. Phản ứng nhẹ nhàng quá mức rồi đấy. Nếu là tôi, chắc tôi đã nhảy vào bóp cổ hắn rồi.
Tôi lắc đầu tiếc rẻ trước phản ứng còn thiếu hẳn mấy nhịp của Baek Tae Ra, rồi đứng dậy bế Dari theo. Nếu Lee Jae Hee không mở miệng giữ lại, tôi là người đầu tiên rời khỏi phòng họp.
“Yeon Seon Woo, cậu ở lại chút đi. Tôi có chuyện muốn nói. Mấy người kia ra ngoài trước đi.”
“Tôi á?”
Sao tự dưng lại chỉ giữ mình tôi? Có phải hắn phát hiện ra tôi chửi thầm hắn không?
Lòng đầy bất an, tôi chỉ biết ngơ ngác nhìn theo những người đang rời khỏi phòng họp. Lúc đó, Chorok tiến lại gần bế Dari ra khỏi lòng tôi. Dari bất ngờ bị nhấc bổng, giãy giụa loạn lên.
“Buông, buông ra, người hung dữ!”
“Cậu đi với bọn tôi.”
“Không, tôi không đi! Seon Woo! Seon Woo cứu tôi với!”
Lúc nào cũng thế, cứ đến lúc bất lợi là lại gọi tên tôi.
Dari gọi tôi đầy tha thiết trong lúc bị kéo đi, nhưng tôi đành giả vờ không nghe thấy. Chỉ một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại tôi và Lee Jae Hee, cái im lặng bao trùm căn phòng vừa rồi còn ồn ào khiến tôi không biết làm gì ngoài việc giả vờ quan sát xung quanh.
“Ừm…”
“……”