[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 63
63.
Hội sở của Guild Củ Cải Non tọa lạc tại khu Daehak-ro.
Seoul trong game – nơi câu chuyện diễn ra khác xa với Seoul thực tế trong ký ức của tôi. Do phải đề phòng Bùng Phát Quái Vật có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, các tòa nhà cao tầng gần như biến mất, chỉ còn lại dãy nhà một tầng đồng đều san sát. Chính phủ cũng phân bổ lại dân cư đều khắp các thành phố, khiến dân số giảm đáng kể.
Cơ sở hạ tầng thì vẫn vậy, nhưng cảnh quan lại hoàn toàn khác. Ngoại trừ dòng sông Hàn chảy xuyên qua Seoul, còn lại chẳng có gì giống cả.
Trong khung cảnh ấy, hội sở của Guild Củ Cải Non trở nên nổi bật hơn hẳn. Đây là tòa nhà cao tầng duy nhất ở Daehak-ro – chính là trụ sở của Guild Củ Cải Non.
Một tòa nhà chồng chất từng tầng, như thể Bùng Phát Quái Vật chẳng là gì, chính là niềm kiêu hãnh và biểu tượng cho vị thế của guild. Và trên tầng cao nhất của hội sở đó, chính là văn phòng của Lee Jae Hee – nơi có ý nghĩa đặc biệt.
Vậy mà… tại sao tôi lại đang có mặt ở đây – ở trung tâm của Guild Củ Cải Non? Và tại sao tôi lại đang tham gia một cuộc họp của các thành viên cốt lõi?
“Thế là cậu định nuôi con Keymaster đó với thằng nhóc kia?”
Ngồi đối diện, Baek Tae Ra liếc nhìn Dari đang rúc trong lòng tôi bằng ánh mắt sắc lẹm. Bị khí thế ấy đè ép, Dari rúc sâu vào lòng tôi hơn, nhưng vẫn cố gắng cãi lại:
“Tôi là Dari. Gọi tôi là Dari đi, con người hồng lè.”
“Người hồng lè? Ý cậu là tôi đấy hả?”
“Đ-đúng vậy!”
“Hà… ừ thì cho qua chuyện đó. Nhưng Dari là cái gì nữa?”
À, chắc tôi nên bịt miệng Dari từ giữa chừng thì hơn.
Giọng Baek Tae Ra sắc bén đến mức tôi thoáng thấy ánh mắt hắn lướt qua, lạnh như thể muốn giết người. Tôi vội đảo mắt nhìn lên trần nhà, tránh ánh mắt ấy. Cuối cùng, Lee Jae Hee là người trả lời thay.
“Là cái tên Yeon Seon Woo đặt cho đấy. Không gọi đúng tên thì nó phiền lắm, nên cứ gọi đi.”
“Đặt tên á? Cậu tỉnh táo không đấy?”
Baek Tae Ra nhìn Lee Jae Hee với vẻ không tin nổi. Lúc ấy, Han Chorok – nãy giờ ngồi im lặng chen vào, nhưng không phải để can ngăn, mà để chỉ ra rằng người cần trách móc là tôi.
“Là thằng nhóc đó đặt tên, mắc gì cậu mắng Master. Không tỉnh táo là Yeon Seon Woo chứ ai.”
“Ờ, nghe cũng có lý. Thằng đó là gì vậy?”
Là người, chứ còn gì.
Tôi rời mắt khỏi trần nhà, quay sang Chorok, mặt đầy oan ức.
“Tôi thì làm sao? Người đề nghị giao Dari cho tôi chăm là Master các cậu đấy nhé? Tôi chỉ đặt tên cho dễ gọi khi sống chung thôi!”
“Vấn đề là tại sao lại đặt tên cho quái vật?”
Chorok nhìn tôi bằng ánh mắt rủa xả tôi đúng là thằng ngốc. Tôi bực mình, đáp trả có phần cộc cằn:
“Quái vật thì không được có tên à?”
“Có tên rồi thì dễ sinh tình cảm. Sinh tình cảm với quái vật rồi định làm gì? Khi đến lúc phải tiêu diệt nó, cậu định tự tay làm sao?”
Ngay lập tức, Dari trong lòng tôi giật mình, níu chặt lấy cổ áo tôi, ngước lên nhìn tôi với đôi mắt ươn ướt như muốn hỏi: Cậu sẽ giết tôi sao?
“……”
Tôi im lặng, không biết đáp lại thế nào trước ánh mắt của Dari và câu hỏi của Chorok, khiến bầu không khí trong phòng họp lặng đi trong chốc lát.
Trước giờ mỗi khi Lee Jae Hee nhắc nhở tôi, tôi vẫn hay thắc mắc hắn làm vậy để làm gì, giờ thì tôi hiểu rồi.
Cũng đúng thôi… Dù sao thì bọn họ cũng là con người. Khi đã đặt tên cho một sinh vật, cùng sống chung một thời gian, nếu đến lúc phải ra tay giết nó thì chắc chắn sẽ khó khăn lắm. Còn tôi, chắc chắn là không làm nổi…
Tôi cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt ngấn nước của Dari. Chorok thấy thế thì tặc lưỡi, chủ động đổi chủ đề như muốn xoa dịu bầu không khí mặc dù hắn không phải kiểu người hay quan tâm như vậy.
“Tên gì mà kỳ vậy? Dari là sao, Dari.”
“Thấy nó vác cái bọc lạ lạ trên lưng nên… đặt đại thôi.”
Tôi đáp lại yếu ớt, Chorok cau mày rõ là không hài lòng. Ánh mắt hắn lướt qua cái bọc vàng chấm bi của Dari, nhưng rồi cũng lơ đi.
Ngay lúc ấy, Baek Tae Ra nãy giờ ngồi im lặng bỗng đảo mắt nhìn tôi với Chorok, tròng trắng nhiều đến mức khiến tôi lạnh sống lưng.
“Mà hai người từ bao giờ xưng hô thoải mái thế?”
“……”
“Hả?”
Giờ nghĩ lại… Sao tôi lại xưng hô kiểu đó với Chorok nhỉ?
Nghe Baek Tae Ra nhắc, tôi mới nhận ra có gì đó lạ lạ. Quay sang nhìn Chorok với vẻ ngượng ngập, nhưng hắn thì dường như đã biết từ trước, thản nhiên trả lời:
“Từ lúc cậu ta phá được kỹ năng của Nightmare cho tôi. Từ lúc đó đã gọi tôi mày tao tùy tiện rồi.”
“Khi nào tôi mày tao với cậu chứ…”
Tôi đuối lý, câu sau lửng lơ không thành tiếng. Khi đó tôi nghĩ là đang ở trong mơ nên có hơi… thả lỏng. Dù gì lúc ấy tình huống cũng cấp bách, tinh thần tôi gần như nửa tỉnh nửa mê, đâu còn nghĩ nhiều.
Nhưng cũng phải thừa nhận, sau khi bước vào giấc mơ của Chorok, tôi cảm thấy có chút thân thiết hơn với hắn – chỉ là kiểu thân thiết đơn phương từ phía tôi thôi.
“Khụ. Nếu đã biết thì sao không nhắc sớm cho tôi.”
“Thôi khỏi, cứ giữ nguyên đi. Tôi thấy cậu xưng thế thoải mái hơn đấy.”
Tôi vừa định quay lại xưng hô đàng hoàng, thì Chorok đã lườm, gương mặt hiện rõ vẻ khó chịu. Thấy hắn thật sự không thích, tôi cũng đành gật đầu. Giờ thì thân phận, tính cách đều lộ sạch, giữ ý làm gì nữa.
Dù tôi với Chorok đã đạt được một thỏa thuận nho nhỏ, nhưng ánh mắt Lee Jae Hee và Baek Tae Ra vẫn dán chặt vào tôi, khiến tôi ngột ngạt. Tôi vội đảo mắt ra chỗ khác, và lúc đó, Kim Hana – người nãy giờ lặng im – bỗng lên tiếng:
“Nhắc mới nhớ, ngoài cái tên, tôi còn chưa biết tuổi của Yeon Seon Woo nữa. Cậu bao nhiêu rồi?”
“À, năm nay tôi hai mươi chín.”
“Hả, hai mươi chín á? Tôi không nghĩ cậu lớn vậy đâu.”
Theo tôi nhớ, Kim Hana kém tôi ba tuổi. Giữa chúng tôi là Lee Jae Hee và Shin Sora, hai người đều hai mươi bảy. Baek Tae Ra hai mươi ba, còn Chorok hai mươi mốt.
Nói cách khác, tôi là người lớn tuổi nhất trong nhóm này. Đáng tiếc là cấp độ thì thấp nhất.
“Lớn tuổi thì sao chứ? Cấp độ kém như thế cơ mà.”
Baek Tae Ra – kẻ trẻ thứ hai trong nhóm lầm bầm đầy cáu bẳn. Tôi chỉ biết cười trừ, chẳng mong gì được tôn trọng nhờ tuổi tác cả. Đám này không phải kiểu người như vậy.
Nhưng có vẻ, Kim Hana – người duy nhất còn giữ được chút bình thường lại không nghĩ thế.
“Đừng thế chứ. Yeon Seon Woo bây giờ cũng là hội viên guild của bọn mình rồi, phải tôn trọng nhau. Cả Taera với Chorok cũng đừng gọi tùy tiện nữa, xưng hô cho đúng đi.”
Tốt lắm, Hana của tôi!
Tôi thầm cổ vũ Kim Hana vì đã giải cứu tôi khỏi viễn cảnh bị xưng hô tùy tiện, rồi liếc nhìn Baek Tae Ra và Chorok một lượt. Nhìn hai đứa tránh ánh mắt của Hana, không dám cãi, tôi thấy hả lòng hả dạ. Rồi, tôi quay sang dò xét sắc mặt của Lee Jae Hee – kẻ ngồi ở ghế chủ tọa.
Hắn vẫn dựa nghiêng người, chống cằm lười biếng, nhưng khóe môi lại nhếch lên cười.
“Sao? Cậu cũng muốn tôi gọi là hyung hả?”
“……Không, không đâu.”
Tôi nhìn hắn, ánh mắt thoáng có chút mong chờ, nhưng lập tức cúi đầu, thu lại hy vọng. Tham quá thì chết, chỉ cần Baek Tae Ra với Chorok không xưng hô láo là đủ rồi.
Tôi gật gù tự an ủi, nhưng tiếng cười khẽ vang lên khiến tôi cảm giác có gì đó chẳng lành.
“Nếu muốn vậy thì… trước hết, gọi tôi là chủ nhân đi…”
“Tôi không!”
Tôi hét lên, cắt phăng câu nói lố bịch của Lee Jae Hee, khiến cả phòng họp giật mình quay lại nhìn. Chỉ có hắn là vẫn bình thản, như thể tất cả đều nằm trong dự tính.
Cái đồ khốn ghét! Người ta bảo “ghét ai thì cho thêm bánh”, nhưng cho tên này đến miếng bánh tôi cũng tiếc.
“Thực ra… tôi cũng không chắc mình có nên tham gia cuộc họp này không nữa. Tôi chỉ đi hầm ngục theo thôi mà.”
Thật lòng, từ đầu buổi họp, tôi đã nghĩ vậy. Tôi chỉ đi ké hầm ngục để nhận hỗ trợ, mà có giúp được gì đâu. Chắc chắn những chuyện sắp tới tôi cũng không giúp được bao nhiêu.