[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 62
62.
Cơ thể tôi bắt đầu uốn éo khó chịu, phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ. Nếu là tôi, chắc chắn chẳng muốn nhìn cái cảnh đàn ông làm ra vẻ thế này đâu, vậy mà Lee Jae Hee cứ thản nhiên nhìn tôi, chẳng chút xao động, mặc cho mặt tôi đỏ bừng lên.
Đúng là thần kinh thép…
“Cái gì cơ?”
“Tôi hỏi cậu có tò mò không.”
“Tò mò chuyện gì?”
“Chuyện nếu cái chỉ số đó chạm –19 thì sẽ thế nào.”
Tên này đúng là ác quỷ thật rồi. Có phải người nữa đâu!
“Không… không tò mò đâu!”
“Thế à? Nhưng tôi nghĩ thử một lần cũng đáng đấy.”
Điên thật rồi! Có phải chuyện thử bừa được đâu? Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra!
Tôi lườm hắn, chỉ muốn hắn dừng ngay mấy trò linh tinh lại và tăng chỉ số lên cho xong. Thế nhưng hắn lại chậm rãi đưa tay vuốt tóc tôi, dù tóc tôi chẳng đủ dài để vén ra sau tai.
Tôi giật mình vì hơi ấm lạ lẫm thoảng qua bên tai, ngẩng đầu lên thì thấy tên ác nhân đó đang nở nụ cười gian trá.
Thua rồi, thật sự là tôi thua rồi. Mới –10 đã thế này, xuống –19 thì… hừ, tên đó không phải người.
Nghĩ thế nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn đưa viên ngọc ra. Ai nhìn vào chắc tưởng tôi đang cầu hôn mất.
“Hunter Lee Jae Hee, tôi muốn sống cùng cậu! Xin hãy nhận lấy!”
“……”
“Tôi nói là muốn sống cùng cậu mà?”
“……Cậu cứ phải làm tới cùng thì mới chịu nói à. Phiền thật.”
Đồ khốn. Nhưng cậu cũng phải làm tới bến thì mới chịu dừng lại đấy thôi?
Tôi cắn răng nuốt lại mấy lời cay đắng, chỉ còn biết cố nặn ra nụ cười gượng. Người ta bảo sau gian khổ sẽ tới ngọt ngào. Cuối cùng thì cái bảng thông báo tôi mong mỏi cũng xuất hiện.
[Master đang vui vẻ, trạng thái độ hảo cảm tăng 1.]
[Cảnh báo: độ hảo cảm ở mức –9, trạng thái bất lợi Hưng Phấn kết thúc, trạng thái U Sầu được kích hoạt lại.]
[Cảnh báo: độ hảo cảm dưới –5, trạng thái bất lợi U Sầu tiếp tục duy trì, một số kỹ năng bị hạn chế.]
……Gì vậy trời? Tăng đúng có 1 thôi á? 1?
Tôi nhìn hắn với ánh mắt khó tin, còn Lee Jae Hee thì vẫn cười nhàn nhã, gương mặt đẹp đẽ đó như thể đang rất hào hứng. Nhìn cái nụ cười chói lóa kia là tôi hiểu ngay, không nói lý được đâu. Thế là tôi lồm cồm đứng dậy, tạm gác chuyện tăng chỉ số độ hảo cảm sang một bên, vì còn việc gấp cần giải quyết trước.
Với đôi vai nặng trĩu và cơ thể uể oải, tôi lê bước về phía nhà vệ sinh.
“Seon Woo? Đi đâu vậy?”
Dari gọi với theo từ phía sau, giọng đầy thắc mắc. Nhưng tôi chẳng buồn trả lời, cứ thế chui tọt vào nhà vệ sinh. Ngay sau lưng, tiếng cười khẽ vang lên.
Tên đó đúng là đồ khốn.
Chiều hôm đó, dù trời vẫn chưa tối hẳn, một nhóm người đã đến nhà Lee Jae Hee. Họ dọn sạch những mảnh vỡ bừa bãi khắp nơi, thay luôn cánh cửa phòng khách từng bị phá nát, sửa chữa mọi chỗ hư hỏng.
Chiếc giường từng bị gãy làm đôi cũng được dọn đi, thay bằng một cái giường mới tinh, đặt vào ngay ngắn. Tất cả quá trình đó chỉ mất chưa tới bốn tiếng.
Trong lúc đó, người ta còn mang đồ đạc cần thiết từ nhà tôi về đây, tự tay sắp xếp lại mọi thứ. Tôi chỉ biết ngồi đực mặt ra, chẳng nói nổi câu nào. Chuyện này khác gì chuyển nhà trọn gói đâu chứ?
Tôi thật không ngờ Lee Jae Hee lại có hành động quyết liệt đến vậy. Giữa chừng tôi từng định thương lượng lại, nhưng cuối cùng chỉ biết giơ tay đầu hàng.
Xem ra… kiếp này tôi tiêu thật rồi. Từ lúc gặp Lee Jae Hee, tôi đã linh cảm rồi mà.