[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 61
61.
Đúng lúc đó, âm thanh leng keng của những sợi xích va vào nhau khiến tôi bừng tỉnh. Cũng vừa lúc những ký ức của người kia đã trôi qua hết. Ký ức cuối cùng là cảnh bị Nightmare giết chết.
“Hunter Lee Jae Hee, tôi ổn rồi. Cậu có thể giải trừ kỹ năng đi.”
“……”
Nhưng Lee Jae Hee vốn đâu phải kiểu người chịu nghe lời ngay. Hắn vẫn không giải trừ kỹ năng. Dari quay lại nhìn tôi với gương mặt tội nghiệp.
Cảm giác này là sao…? Có dự cảm xấu rằng chuyện kiểu này rồi sẽ còn lặp lại. ……Mệt mỏi thật sự.
“Giải thích rõ xem, chuyện này là sao.”
Lee Jae Hee chẳng buồn nghe tôi, ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía Dari, giọng điệu nặng nề hẳn. Dari run rẩy khiến cả xích cũng kêu lên leng keng, liếc nhìn tôi với gương mặt oan ức, nhưng vẫn sợ hãi lắp bắp mở miệng.
“C-cái ngọc đó chỉ lưu giữ ký ức thôi! Hoàn toàn không gây hại gì cả! Tôi đã hứa là sẽ không làm hại Seon Woo rồi mà!”
“Đúng vậy. Chỉ là tôi bất ngờ khi ký ức người khác tràn vào thôi, chứ cơ thể tôi không có vấn đề gì cả.”
“……”
Nghe tôi bênh vực Dari, ánh mắt Lee Jae Hee liếc sang tôi một lát. Sau khi nghe tôi nói không sao, hắn mới lơi lỏng tay đang siết xích, khiến âm thanh leng keng phát ra. Dù vậy, kỹ năng trói buộc vẫn chưa được giải trừ.
“Thế còn viên ngọc mới này là gì?”
“Giờ nó là ngọc lưu giữ ký ức của Seon Woo rồi. Đó là cơ chế của nó. Khi dùng ngọc, người dùng sẽ đọc được ký ức trong đó và đổi lại, toàn bộ ký ức của người đó cho đến lúc chết sẽ bị lưu lại trong ngọc. N- Nhưng ngoài ra, nó không có tác dụng gì khác!”
Vậy… giờ cái này sẽ lưu giữ ký ức của mình sao?
Tôi cau mày nhìn viên ngọc nằm trên đầu gối, rồi cẩn thận nhặt nó lên. Cảm giác ký ức mình bị thu vào đó khiến tôi chẳng thoải mái chút nào, định bụng sẽ nhét lại vào kho đồ cho xong.
Nhưng.
[Ngọc của Kẻ Sưu Tầm chỉ có thể lưu trữ vào kho đồ khi lần đầu tiên nhận được.]
[Không thể lưu trữ Ngọc của Kẻ Sưu Tầm vào kho đồ.]
“Cái trò gì thế này?”
“Sao vậy?”
“Cái ngọc này chỉ lưu vào kho được lần đầu thôi. Giờ thì không cất vào được nữa.”
Tôi thật thà nói ra tình hình, Lee Jae Hee nheo mắt lại, nhìn tôi như thể chuyện này hoàn toàn nằm trong dự đoán. Rồi hắn chìa tay ra, giọng điệu không cho từ chối:
“Đưa tôi. Tôi sẽ giữ an toàn cho.”
“……Cậu điên à? Sao cậu lại giữ ký ức của tôi?”
Tôi lập tức giấu viên ngọc ra sau lưng, không cho hắn đụng tới. Thấy thế, Lee Jae Hee nở một nụ cười tươi rói.
[Cảnh báo: Do tâm trạng của Master đang xấu đi, trạng thái độ hảo cảm giảm 1.]
[Cảnh báo: Do tâm trạng của Master đang xấu đi, trạng thái độ hảo cảm giảm 1.]
[Cảnh báo: Do tâm trạng của Master đang xấu đi, trạng thái độ hảo cảm giảm 1.]
[Cảnh báo: độ hảo cảm giảm xuống mức âm, trạng thái bất lợi U Sầu (U sầu) đã được kích hoạt.]
Tên khốn này lại giở trò nữa rồi. Mệt thật.
Cảm giác nặng nề trên vai khiến tôi ngả người dựa lưng vào sofa, lườm Lee Jae Hee. Tên đó cứ cười đúng lúc chẳng ai mong đợi, nụ cười khiến người ta chẳng cảm thấy chút yên tâm nào.
Hắn mỉm cười tươi rói với khuôn mặt đẹp trai, hỏi tôi:
“Kho đồ không chứa được, cậu định giữ kiểu gì? Giao cho tôi là an toàn nhất.”
Cái gì mà an toàn nhất chứ. Đưa cho cậu mới là nguy hiểm nhất đấy. Tên này lại cười như thể sắp lừa ai.
“Tôi mang về nhà mình cất cho chắc.”
“Nhà? Căn nhà chẳng có ai ở đó à?”
“Nhà tôi thì tất nhiên có người rồi, có tôi ở đó chứ ai.”
“Yeon Seon Woo sẽ chuyển về đây sống, vậy nên căn đó giờ là nhà trống.”
Lại cái kiểu tào lao gì đây? Tôi mà ở đây á?
Hình như sáng nay cũng đã bàn qua chuyện này rồi thì phải, tôi còn nhớ rõ là mình từ chối thẳng thừng. Thế mà hắn vẫn cứ lôi lại được.
“Sao tôi phải chuyển về đây sống? Cậu điên rồi à?”
Quá sức chịu đựng, tôi bật lại ngay. Nhưng hắn lại cười rạng rỡ đến mức khiến tôi cảm thấy bất an.
[Cảnh báo: Do tâm trạng của Master đang xấu đi, trạng thái độ hảo cảm giảm 1.]
[Cảnh báo: Do tâm trạng của Master đang xấu đi, trạng thái độ hảo cảm giảm 1.]
[Cảnh báo: Do tâm trạng của Master đang xấu đi, trạng thái độ hảo cảm giảm 1.]
[Cảnh báo: độ hảo cảm giảm xuống dưới –5, trạng thái bất lợi U Sầu duy trì và một số kỹ năng bị hạn chế.]
Chết tiệt. Không đùa đâu, xuống –6 rồi?
Tôi liếc qua Dari, vẫn đang bị trói buộc, lo lắng càng dâng lên. Nó hết nhìn tôi lại quay sang Lee Jae Hee, mắt long lanh như muốn khóc, chẳng hiểu nổi cuộc đối thoại đang diễn ra.
“Vậy thì ai sẽ chăm sóc nó, người mà cậu Yeon Seon Woo đã đặt tên?”
“Cái đó… Hunter Lee Jae Hee đã nhận trách nhiệm rồi còn gì…”
Không hiểu sao hắn lại quay sang hỏi tôi vụ đó, tôi cau mày khó chịu. Nhưng Lee Jae Hee lại nở nụ cười, khiến sống lưng tôi lạnh toát. Tôi nhận ra, tình hình này đang ngày càng bất lợi với mình.
“Dù sao thì cậu cũng phải thường xuyên tới đây, chẳng phải chuyển vào sống luôn cho tiện hơn sao?”
“Tiện gì chứ, nghe thôi đã thấy không ổn rồi.”
[Cảnh báo: Do tâm trạng của Master đang xấu đi, trạng thái độ hảo cảm giảm 1.]
[Cảnh báo: Do tâm trạng của Master đang xấu đi, trạng thái độ hảo cảm giảm 1.]
[Cảnh báo: Do tâm trạng của Master đang xấu đi, trạng thái độ hảo cảm giảm 1.]
[Cảnh báo: độ hảo cảm giảm xuống dưới –5, trạng thái bất lợi U Sầu duy trì và một số kỹ năng bị hạn chế.]
…Quá đáng thật. Giờ xuống –9 rồi phải không? Thêm một cái nữa thì sao đây?
Tôi rùng mình nhớ lại trải nghiệm khốn khổ lần trước. Thật sự không muốn lặp lại thêm lần nào nữa.
Tên ác quỷ này! Mặt thì thiên thần lúc ngủ, mở mắt ra lại giở giọng ma quỷ thế này!
“Tôi hỏi lần cuối.”
“……”
“Cậu thật sự không định chuyển vào đây sống à?”
Không. Tuyệt đối không. Thề có trời, tôi không bao giờ muốn sống chung với hắn!
Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy stress suốt cả năm trời. Đám kỹ năng vớ vẩn kia còn khiến tôi bị hắn dắt mũi tới mức nào nữa chứ.
“Seon Woo, cậu sẽ sống chung với bọn tôi sao?”
Dari, đang quan sát tình hình, có vẻ cảm nhận được mọi thứ đang đi theo hướng có lợi cho nó nên đã ngừng giãy giụa, đôi mắt sáng rực lên. Tôi chỉ muốn quay sang hỏi nó là từ bao giờ cậu với Lee Jae Hee thành chúng ta thế hả?
“À, thì… cái đó…”
Ngay lúc ấy.
[Cảnh báo: Do tâm trạng của Master đang xấu đi, trạng thái độ hảo cảm giảm 1.]
[Cảnh báo: độ hảo cảm giảm xuống –10, trạng thái bất lợi U Sầu (U sầu) biến mất, trạng thái bất lợi Hưng Phấn được kích hoạt.]
Khốn kiếp, cái tên chó chết này!
Tôi thầm chửi rủa, bật dậy khỏi chỗ ngồi, lao đến trước mặt hắn, quỳ gối xuống, níu lấy tay áo hắn, gào lên đầy oan ức:
“Tôi còn chưa trả lời gì hết mà!”
“Thật sao? Nhưng cậu chậm quá, làm master đây tổn thương rồi đấy.”
“……”
Tên điên này! Thằng dở hơi! Tên thần kinh!
Hắn thật sự nghĩ mình là chủ nhân luôn rồi chắc? Tôi ngẩng lên nhìn hắn, vừa tức vừa ngỡ ngàng.
Cảm giác kiệt sức biến mất, thay vào đó là cơn nóng hầm hập lan khắp người. Nhịp thở trở nên gấp gáp, tôi thấy mình như sắp nghẹt thở, vai không ngừng run lên. Hắn thì thản nhiên liếc xuống nhìn giữa hai gối tôi, bàn tay tôi run rẩy nắm lấy tay áo hắn. Vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, tay tôi không ngừng run.
“Thế câu trả lời là gì?”
Dù thấy tay tôi run như vậy, hắn vẫn điềm nhiên. Ngược lại, hắn còn nở nụ cười mềm mại, chậm rãi đưa tay chạm vào cằm tôi, khép lại đôi môi tôi đang hở ra vì mất tập trung.
Chỉ với đầu ngón tay trần chạm vào cằm thôi mà khiến tôi nổi da gà, lạnh sống lưng. Tôi co rụt vai lại, còn hắn thì khẽ bật cười.
Ban đầu hắn cũng ngạc nhiên như tôi, vậy mà giờ lại coi chuyện này là trò đùa.
“Nếu như… nếu như tôi từ chối…”
“Chủ nhân sẽ rất khó chịu đấy.”
“……”
“Vậy nên, cậu không tò mò sao?”
Câu hỏi đầy bất ngờ đó khiến tôi thấy bất an. Thay vì tò mò, tôi chỉ mong hắn nhanh chóng vui vẻ lại, nhưng có vẻ hắn chẳng định làm vậy.
Muốn thì tự chỉnh tâm trạng đi, mắc gì phải lôi tôi vào!