[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 60
60.
Sau bữa ăn, tôi đang chuẩn bị dọn dẹp thì Lee Jae Hee bảo cứ để đó, sẽ có người đến làm. Nghe thế, tôi cũng chẳng còn gì để làm, đành xoa xoa hai tay lên áo sơ mi, lẽo đẽo theo hắn ra phòng khách.
Phòng khách vẫn còn ngổn ngang những mảnh vỡ của cánh cửa phòng dành cho khách. Tôi ngồi xuống, liếc nhìn đồng hồ, tính giờ chuồn về. Thế mà ăn sáng xong đã gần đến giờ ăn tối rồi.
“Này, cậu ngủ rồi à?”
Tôi cẩn thận gọi Lee Jae Hee, người hôm nay cũng lại nằm vắt vẻo trên sofa trông chẳng khác gì một đống rong biển nở ra. Hắn chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ buông mỗi một câu đáp lại:
“Không.”
Vậy thì thử mở mắt ra cái coi nào. Tôi thở dài ngao ngán, rồi hỏi luôn điều mình thắc mắc. Giải quyết xong chuyện này là tôi định chuồn về nhà ngay.
“Tôi hỏi chút, bộ trang bị bảo hộ nhận hôm qua thì trả cho ai?”
Tôi vẫn đang giữ nguyên bộ trang bị bảo hộ trong kho đồ, nhưng chẳng biết phải trả cho ai. Đúng ra thì đưa cho Baek Tae Ra – người đã mang đến là xong, nhưng tôi thật sự không muốn dính dáng tới cái tên đó chút nào.
“Cứ giữ tạm đi. Mỗi lần vào hầm ngục mà cứ mang đến rồi trả lại thì phiền.”
“À… vâng, hiểu rồi.”
Baek Tae Ra mà nghe thấy chắc lại cười ngoác miệng ra cho mà xem.
Tôi vô thức mỉm cười, rồi lấy tay che miệng, giả vờ chìm vào suy nghĩ để kiềm chế. Bảo sao người ta cứ cố gắng vào mấy guild lớn là có lý.
“À mà, còn phần thưởng sau khi hoàn thành hầm ngục thì sao? Tôi xử lý luôn thể.”
Nhân tiện nhớ ra, tôi hỏi luôn. Lần này Lee Jae Hee cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn như thể “À, còn chuyện đó nữa nhỉ.”
Phần thưởng hầm ngục lần này có tổng cộng bốn món: một cây staff hạng cao, một vật phẩm kỳ lạ tên là ngọc của kẻ sưu tầm, và hai nguyên liệu chế tạo – sừng và tim của Nightmare.
Thật ra tôi cũng có chút tính toán muốn giữ lại, nhưng cứ nghĩ đến chuyện phải mang theo sừng với tim quái vật trong kho đồ, thấy ghê quá nên thôi.
Tim cơ đấy…
Tôi muốn nhanh chóng xử lý xong cho nhẹ lòng, nhưng hắn lại hỏi lại bằng cái giọng chán chẳng buồn sống:
“Phần thưởng có gì?”
“Sừng và tim của Nightmare – nguyên liệu chế tạo, một cây staff hạng cao, còn có một vật phẩm nữa tên là ngọc của kẻ sưu tầm, nhưng tôi không rõ đó là gì. Hình như không phải vũ khí.”
Nghe xong, Lee Jae Hee có vẻ suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng:
“Staff với nguyên liệu chế tạo thì đưa cho Taera. Còn cái ngọc của kẻ sưu tầm, để tôi xem qua.”
Lại là Baek Tae Ra à.
Chỉ nghĩ đến việc phải gặp tên đó để giao đồ đã khiến tôi thở dài. Kiểu gì cũng sẽ lại gây sự cho mà xem.
Tôi ngán ngẩm mở kho đồ, lấy ngọc của kẻ sưu tầm ra đặt lên bàn. Lee Jae Hee đặt tay lên viên ngọc, phẩy nhẹ một cái trong không khí. Tôi thì chẳng thấy gì, nhưng bảng thông báo cho biết hắn vừa dùng kỹ năng thẩm định.
[Đội trưởng ‘Lee Jae Hee’ đã kích hoạt kỹ năng đặc biệt ‘Thẩm định’.]
[Đội trưởng ‘Lee Jae Hee’ đang thẩm định vật phẩm.]
“Thế nào? Là gì vậy?”
Tôi cũng tò mò như ai, liền rướn người về phía trước. Lee Jae Hee liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi cất giọng lười biếng quen thuộc, đọc kết quả:
“Là ngọc ký ức do Nightmare thu thập. Nightmare thích chơi với những thứ này.”
“……Chơi?”
“Ừ? Đúng đấy, Seon Woo. Đó là viên ngọc mà Nightmare nghịch đấy.”
Dari, nãy giờ ngồi cạnh tôi nhõng nhẽo vì chán, giờ lại ngẩng đầu chen vào. Nhưng vừa nghe đến Nightmare, nó có vẻ hứng thú, rồi lại cắm đầu vào cái điện thoại.
Hèn gì nãy giờ yên thế, hóa ra đang chơi game. Nghe tiếng game rì rầm từ điện thoại là biết rồi.
“Nghịch gì đấy? Chơi game hả? Chơi bắn bi đúng không?”
Tôi giật điện thoại từ tay Dari, hỏi vặn lại, nó liền nhăn mặt tỏ rõ vẻ bất mãn.
“Seon Woo, trả lại đi.”
“Vậy thì nói đi. Nightmare đã làm gì với cái ngọc này?”
Tôi giơ cao tay, lánh khỏi tầm với của Dari. Nó sốt ruột dậm chân thình thịch, bắt đầu cuống cuồng giải thích. Chắc nãy chơi game hăng lắm đây.
“Đó là sở thích của Nightmare! Thu thập ký ức của những con người đến tiêu diệt mình rồi mang ra chơi! Dùng mấy ký ức đó để tạo ra ác mộng!”
“Chơi với ký ức? Thật là một thằng khốn khó ưa. Vậy cái ngọc đó dùng thế nào? Cậu biết không?”
Nhớ lại chuyện từng xảy ra trong giấc mơ của Han Chorok, tôi tự dưng cau mày. Dari lặng lẽ nhìn tôi, rồi với tay nhặt lấy viên ngọc trên bàn. Bên trong lớp thủy tinh mỏng, một thứ ánh sáng xám đục xoáy tròn lờ mờ.
“Dùng thì dễ lắm. Như vầy.”
Rắc!
“Đập vào đối phương là được.”
“……Hả?”
“Yeon Seon Woo!”
[Yeon Seon Woo đã sử dụng Ngọc của Kẻ Sưu Tầm, đọc được ký ức.]
[Chủ nhân ký ức trước đó: Kim Beom Jun.]
[Chủ nhân ký ức mới: Yeon Seon Woo.]
[Đội trưởng Lee Jae Hee đã kích hoạt kỹ năng hỗ trợ Trói buộc.]
Viên ngọc vỡ tan trên vai tôi, phát ra âm thanh nhỏ. Ngay lập tức, Lee Jae Hee kích hoạt kỹ năng, kéo xích lại, tách Dari ra khỏi tôi. Dari hoảng loạn giãy giụa, hét toáng lên:
“Tôi, tôi vẫn chưa đói mà! Buông ra, đồ tồi!”
“Yeon Seon Woo, cậu ổn chứ?”
“……”
Khi lớp thủy tinh vỡ nát, khói xám bên trong liền tan ra giữa không trung. Ngay sau đó, những ký ức của một người xa lạ tràn vào đầu tôi – từng mảng đời sống của Kim Beom Jun vụt qua như đoạn phim tua nhanh.
“Yeon Seon Woo?”
“À, vâng… tôi ổn…”
“Buông ra!”
Giọng Lee Jae Hee như vọng từ dưới nước lên, văng vẳng mơ hồ trong tai tôi. Giữa những âm thanh mờ nhòe đó, tiếng gào thét của Dari cũng trở nên xa xăm.
Trước mắt tôi vẫn là cảnh quen thuộc trong nhà Lee Jae Hee, nhưng trong đầu lại lướt qua từng cảnh đời chưa từng thấy của một người khác. Tôi cứ thế như người xem, dõi theo đoạn phim ấy cho đến khi cảm nhận được một vật lạ trên đầu gối.
Tôi từ từ cúi xuống.
Viên ngọc mà tôi nghĩ đã vỡ trên vai mình, lại đang yên vị trên đầu gối. Nhưng khác biệt là thứ ánh sáng bên trong. Thay vì khói xám, giờ đây nó xoáy tròn những làn sóng màu vàng pha lẫn xanh lục.
Cái gì vậy? Vừa rồi là chuyện gì…?
“Cậu vừa làm cái quái gì vậy?”
“T-tôi làm gì đâu! Tôi chẳng làm gì cả! Chính Seon Woo hỏi tôi cách dùng mà!”
“……”