[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 58
58.
“Tôi từng nói, cứ hai ngày ngủ một lần còn gì.”
“À, vâng. Ra vậy. Hôm nay đúng ngày thứ hai à?”
“Giờ đến việc tôi ngủ, cậu cũng muốn ý kiến à?”
“Không, không phải… chỉ là… ừm… cậu ngủ ngon là tốt rồi. Thôi, dậy đi tắm đi, tôi chuẩn bị bữa ăn rồi.”
Thấy nói thêm cũng vô ích, tôi ra hiệu về phía phòng tắm, muốn dẹp luôn chuyện này cho xong. Tốt nhất là coi như hôm nay chưa từng có gì xảy ra. Quyết định vậy rồi tôi quay sang khẽ chạm vào gọi Dari vẫn đang uể oải chưa chịu dậy,.
“Này, dậy đi.”
“Không phải này, tôi là Dari…”
“Rồi, rồi. Biết tên cậu là Dari rồi. Nên dậy mau đi.”
Con quái vật gì mà lười chảy thây. Nhưng mà nghĩ kỹ, quái vật cũng cần ngủ à? Hay là tôi phải tìm mua sách hướng dẫn nuôi quái vật gì đó, chứ tôi chẳng biết gì hết.
“Seon Woo, tôi đói.”
“Trời ạ, đủ kiểu với cậu luôn.”
Dari lồm cồm ngồi dậy rồi lơ lửng bay lên không trung, mặt mày vẫn còn ngái ngủ, rúc vào lòng tôi cọ cọ đầu vào vai như trẻ con mè nheo. Tôi chỉ biết cúi xuống nhìn nó bằng ánh mắt nửa khó hiểu, nửa bất lực.
Ngay lúc đó, cảm giác có ánh mắt sắc như dao cứa vào má khiến tôi quay đầu. Trên giường, Lee Jae Hee đã ngồi dậy, dán ánh nhìn chằm chằm về phía tôi và Dari.
“……Gì vậy?”
“Thấy hai cậu chơi vui quá.”
“……Đi tắm đi. Ăn cơm.”
Không còn gì để cãi lại, tôi ôm Dari bước ra phòng khách. Trong lúc hắn đi tắm, tôi hướng về phía bếp để dọn bữa, nhưng Dari vẫn rúc trong lòng khiến tôi không thể không để tâm.
“Này.”
“Không phải này, là Dari.”
Khả năng thích nghi của nó đúng là phiền phức. Sao lại quen miệng xưng tên mình ngon ơ thế không biết.
“Được rồi, Dari.”
“Gì vậy, Seon Woo?”
“Cậu ăn gì?”
Nghe tôi hỏi, Dari đang nửa mê nửa tỉnh bỗng ngẩng đầu, ánh mắt dần tỉnh táo, long lanh như thật sự đang đói lắm.
“Ma lực! Tôi ăn ma lực! Cậu cho tôi hả?”
“Ma lực? Ý cậu là… mana?”
Không biết Dari có nhận ra vẻ căng thẳng của tôi không, nó gật đầu lia lịa. Mặt tôi cau lại theo phản xạ.
Hóa ra con này là quái vật hút mana…
“Dari.”
“Ừm! Seon Woo!”
“Đã nói nhiều lần rồi, tôi yếu lắm. Không thể cho cậu mana được đâu.”
“……Một chút cũng không được sao, Seon Woo?”
Khổ thật. Cái bản mặt tội nghiệp đó… quái vật hút mana mà nhìn như thế là chơi không đẹp chút nào!
“Này, không được là không…”
Tôi đang cau mặt, định đẩy Dari ra thì…
[Tổ đội trưởng ‘Lee Jae Hee’ kích hoạt kỹ năng hỗ trợ ‘Trói Buộc’]
Tin nhắn từ cửa sổ hệ thống quen thuộc hiện ra, tôi ngẩng đầu thì thấy Lee Jae Hee vừa bước ra khỏi phòng.
À, vẫn còn trong tổ đội. Dù những người khác đã rời khỏi nhóm, tôi và hắn vẫn chưa rời đội. Nghĩ lại, đúng là tôi chưa hề thoát tổ đội.
“Seon Woo!”
Trong lúc tôi còn đơ ra thì một làn sương đen như khói bao lấy Dari, kéo nó xuống mặt đất. Dari giãy giụa cố thoát nhưng sao mà thoát nổi kỹ năng của Lee Jae Hee. Dải sương đen mềm mại ấy dần biến hình, cuộn lại thành những sợi xích trói chặt nó.
“……Hả?”
“Cậu không hiểu lời tôi à? Đã bảo đừng rời khỏi tầm mắt tôi rồi.”
Lee Jae Hee với dáng vẻ ngái ngủ lết ra khỏi phòng, liếc qua Dari đang bị trói chặt dưới sàn, vùng vẫy đầy tuyệt vọng. Nhưng hắn chẳng thèm bận tâm, cứ thế lướt qua đi thẳng vào cái nhà tắm u ám kia.
Tôi vẫn đang ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Lee Jae Hee thì Dari bắt đầu vùng vẫy, tha thiết gọi tên tôi.
“Seon Woo!”
Tôi vội vàng lấy lại tinh thần, chạy lại gần thì thấy Dari đang khóc lóc, đưa tay ra nắm lấy tay tôi.
“Hức, gỡ cái này ra đi, Seon Woo!”
“Cái đó thì… không phải chuyện tôi làm được…”
“Seon Woo, cứu tôi với!”
“……”
Không, bị trói tạm thời bằng xích thôi chứ có chết đâu…
Nhưng nhìn Dari hoảng loạn đến mức chẳng còn biết suy nghĩ gì, chỉ biết cầu cứu tôi, tôi cũng không nỡ phũ. Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu nó. Lớp lông tưởng chừng sẽ cứng, vậy mà lại mềm mại đến bất ngờ khi chạm vào.
“Ráng chịu một chút đi, lát nữa Lee Jae Hee ra rồi tháo cho. Tôi không có khả năng gỡ cái này đâu.”
“Iiiik! Jae Hee xấu xa! Đáng sợ! Đồ tồi!”
Ơ…? Cái cách nó gọi thẳng tên Lee Jae Hee nghe lạ lạ…
Dari cứ vô tư gọi tên hắn, tôi nghe mà thấy lạ. Chứ tôi mà lỡ miệng gọi thế, chắc lại dính cái trạng thái bất lợi chết tiệt kia.
Lúc nãy cũng muốn thử gọi vậy mà tôi đã kịp từ bỏ ý định. Tôi xoa đầu Dari thêm vài cái nữa, thấy nó bình tĩnh lại rồi mới đi ra bàn ăn. Mở túi giữ nhiệt, bày đồ ăn ra bàn, vừa mở nắp đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của cơm trắng và canh doenjang, dạ dày tôi réo lên ầm ầm.
“Trông ngon đấy.”
Có vẻ cũng ngửi thấy mùi, Dari – vốn đang khóc lóc như nhân vật bi kịch cũng im re, ngoan ngoãn không còn tiếng gọi tên tôi hay kêu cứu nên lòng tôi thấy nhẹ hẳn. Nhân tiện, tôi mở tủ lạnh, quyết định kiểm tra thêm đồ ăn.
Quả đúng là đồ giao tận nơi xịn thật, món nào món nấy đều sạch sẽ, chỉn chu.
“Biết cách ăn uống ghê.”
Đang vui vẻ bày biện đồ ăn, tôi bỗng giật mình khi nghe tiếng nói ngay sát tai. Quay lại thì thấy Lee Jae Hee từ lúc nào đã đứng sát bên, thò mặt ra qua vai tôi, liếc nhìn mấy đĩa đồ ăn bày bừa trên bàn.
Sao gần vậy?
Hắn lau tóc bằng khăn, đến nỗi vài giọt nước văng cả lên má tôi. Khoảng cách gần đến mức làm tôi chỉ biết chớp mắt liên hồi. Một giọt nước từ mái tóc hắn rơi trúng khóe mắt, khiến tôi theo phản xạ nhắm mắt lại, rồi mở ra, hậm hực quay mặt đi.
…Khỉ thật, sao trước mặt tôi toàn da thịt thế này?
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi quên sạch những gì định nói, chỉ còn biết lắp bắp:
“……Vào mặc đồ rồi ra đây.”
Ánh mắt tôi lặng lẽ hạ thấp, liền thấy thân hình rắn rỏi, như được tạc tượng. Thân hình cân đối với cơ bắp săn chắc, tỉ lệ hoàn hảo đến mức khó mà rời mắt. Đã vậy, nước còn khiến làn da bóng lên lấp lánh.
Dù là đàn ông, tôi cũng phải ghen tị thừa nhận. Thậm chí sinh ra chút ganh đua. Tôi siết chặt ngón tay, suýt nữa đưa tay ra sờ thử. Nhận ra bản thân sắp làm chuyện ngớ ngẩn, tôi cau mày quay mặt đi. Nhưng Lee Jae Hee thì chỉ nghiêng đầu như không hiểu chuyện gì.
“Gì vậy?”
Gì vậy cái đầu cậu… Đây là lúc hỏi vậy à? Hay là do hồi quy nhiều quá, hắn mất luôn cảm giác xấu hổ rồi?
Mặc dù chỉ cởi trần phần trên thôi, nhưng cái kiểu không chút ngại ngùng như thế thật khó tin. Tôi chỉ muốn hét lên: Tôi ghét nhìn thấy cảnh này!
“Lo… lo bị cảm lạnh nên nói vậy thôi.”
Nhưng miệng tôi, cứ đứng trước mặt Lee Jae Hee là lại luôn phản bội ý chí của bản thân. Bây giờ cũng vậy. Tất nhiên, tôi biết chính cái miệng đó cũng đang góp phần kéo dài mạng sống cho tôi.
“Quả nhiên là fan của tôi nên lo lắng nhiều nhỉ.”
“V-vậy sao? Ha Ha Ha.”
“Cậu thích tôi đến thế sao?”
“……”
Cái tên khốn này mở miệng ra là nói nhảm nhí cái gì vậy?
Biết thế tôi đã không nói mình là fan của hắn rồi. Tự dưng bịa ra cái chuyện nhảm nhí đó làm gì không biết…
Mà cái thằng tin chuyện đó chẳng phải cũng điên rồi sao? Sao hắn lại tin được nhỉ!
“Đừng nói mấy thứ kỳ cục nữa, mau mặc đồ vào đi rồi ra ngoài. Tôi đói rồi, ăn sáng thôi.”
“Kỳ cục á… Tôi thì chẳng ngại ăn sáng trong bộ dạng này.”
Tôi thì ngại đấy, đồ khốn! Mắt tôi để đâu cũng không ổn đây này, hắn định hành tôi tới bao giờ nữa!
Tôi muốn hét thẳng vào mặt hắn như vậy, nhưng lại lần nữa cố gắng nặn ra nụ cười gượng, tỏ vẻ lo lắng mà nói:
“Tôi chỉ sợ cậu cảm lạnh thôi mà?”
“Tôi á?”
“……”
Ừ, ngay cả tôi nghe còn thấy vô lý. Một thợ săn với chỉ số không thể đo lường nổi đến virus cảm cúm cũng phải tránh xa hắn.
Hết lời để nói, tôi ngậm chặt miệng lại. Hắn khẽ cười, xoay người đi. Cái dáng vẻ như kiểu “tha cho cậu lần này” làm tôi thấy bực bội kinh khủng.