[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 57
57.
Tôi nhìn chằm chằm cái bọc đó, lòng dấy lên tò mò. Nhưng nghe tiếng Lee Jae Hee trở mình trong chăn, tôi vội vàng lách ra khỏi phòng như chạy trốn.
Vì đã quá trưa, ánh nắng chiếu rọi qua cửa kính lớn, chói chang cả phòng khách. Nhờ vậy mà cái cảnh tượng thảm họa trước mắt càng hiện rõ hơn.
Cánh cửa phòng gãy xệ, nghiêng ngả như sắp rụng, những mảnh vụn lổm ngổm, lộ ra khung cảnh bên trong… nhìn căn phòng lộn xộn không tả nổi.
“Không phải lỗi của tôi đâu, đừng bắt tôi đền đó nha.”
Tôi đứng nhìn đống lộn xộn giữa phòng khách và căn phòng kia, thở dài, rồi lảng đi chỗ khác.
Không phải lỗi của tôi, tuyệt đối không.
Tôi lẩm nhẩm câu đó trong lòng, bước vào gian bếp. Nhưng ở đây cũng chẳng khác gì mấy – trống huơ trống hoác, cứ như lâu rồi chẳng có ai dùng đến. Bồn rửa khô ráo đến mức tưởng đâu bị cắt nước.
Bước đi trong căn nhà trống trải lạnh lẽo, tôi mở tủ lạnh thử.
“Ồ?”
Tôi cứ nghĩ trong tủ lạnh chắc chẳng có gì, cùng lắm là chai nước. Nhưng bất ngờ thay, bên trong là hàng loạt hộp đựng đồ ăn được xếp ngay ngắn.
Cái quái gì vậy?
Không tin nổi vào mắt mình, tôi đóng mở lại cửa tủ lạnh vài lần. Nhưng nếu xét theo tiêu chuẩn bình thường thì đúng, đây là tủ lạnh thật rồi.
Sau một hồi lục lọi như đứa dở người, tôi lấy ra một chai nước suối từ hàng dài chai xếp ngay ngắn. Cơn khát bức bối từ lúc thức dậy khiến tôi ngửa cổ tu ừng ực, mãi mới cảm thấy sống lại.
Giải tỏa cơn khát xong, tôi mới bắt đầu để ý đến căn bếp và phòng khách sạch sẽ ngăn nắp trước mặt.
Nghĩ lại thì, cảm giác nơi ở của Lee Jae Hee thiếu hơi người chắc cũng vì nó quá sạch sẽ. Dù hôm qua Han Chorok gây náo loạn khiến vài chỗ thành đống đổ nát, nhưng trong trí nhớ của tôi, chỗ này lúc nào cũng sạch bóng.
“Hắn mà đi dọn dẹp á? Không đời nào.”
Cái tay quý giá đó mà cầm chổi cầm giẻ lau? Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy sai sai rồi, đời nào có chuyện đó chứ.
Lắc đầu, tôi bước ra phòng khách, một lần nữa đảo mắt khắp nơi. Vừa uống nước vừa nhìn quanh, đúng lúc ấy, có tiếng động sột soạt từ phía cửa ra vào.
Nhà Lee Jae Hee mà có trộm? Thằng nào lá gan to thế? Không sợ chết dám bén mảng tới đây hả?
Tiếng động kéo dài một lúc, tôi nheo mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa. Nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng động im bặt, bóng người cũng biến mất.
“Cái gì vậy?”
Tò mò nổi lên, tôi đi ra cửa, hé mở nhìn ra ngoài. Lee Jae Hee sống một mình, chiếm trọn tầng ba của một tòa villa ba tầng. Ngoài hành lang rộng thênh thang chỉ có một cái thang máy.
Và ngay trước cửa, một cái túi to đùng nằm chình ình. Loại túi giữ nhiệt dùng để đựng thức ăn sao cho không bị nguội.
“Quả nhiên là thế.”
Hắn mà chịu xuống bếp nấu ăn thì mới lạ. Nhưng tôi cũng không nghĩ hắn lại đặt hẳn dịch vụ giao đồ ăn thế này. Chắc chắn việc dọn dẹp nhà cửa cũng có người đến làm.
Tôi mở túi kiểm tra, thấy cơm và canh vẫn còn nóng hổi, bèn bật cười khẽ rồi xách vào nhà.
Tiền bạc đúng là tốt thật.
Đặt cái túi nặng trịch lên bàn ăn trong bếp, tôi xoa bụng khi ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng. Cảm giác đói cồn cào lập tức dội lên.
Trước khi đi hầm ngục hôm qua, tôi phải năn nỉ lắm mới được ăn tạm bữa trưa. Từ đó đến giờ chưa ăn gì nữa. Tính ra, tôi đã nhịn gần một ngày rồi, đói là phải.
Nghĩ bụng sẽ ăn sau khi tắm, tôi vội vàng đi về phía phòng tắm. Dù căn phòng vẫn giữ nguyên vẻ u ám khó chịu, nhưng muốn tắm thì chẳng còn cách nào khác.
“Cái gu gì mà chán đời thế không biết.”
Tôi càm ràm lột đồ. Khi kéo áo qua đầu, chợt cảm giác có thứ vướng lại, liếc mắt nhìn xuống thì thấy chiếc nhẫn Servant và đồng hồ lấp lánh dưới ánh đèn nhà tắm. Tất cả đều do Lee Jae Hee đưa.
“Một năm… chỉ cần nhịn chịu một năm thôi.”
Dỗ dành cơn bực dọc trong lòng, tôi quay đi. Muốn tỉnh táo hơn, tôi cần phải tắm. Dù sao thì ở đây cũng chẳng khác gì hang cọp.
…
Mất kha khá thời gian tắm rửa xong, nhưng ngoài phòng khách vẫn im lìm không một tiếng động. Sinh nghi, tôi quay về phòng thì thấy một người và một con quái vật vẫn còn đang ngủ say.
“Bảo bị mất ngủ mà sao ngủ ngon lành thế?”
Tới mức này thì tôi bắt đầu nghi ngờ hắn nói dối rồi đấy.
“Này, dậy đi chứ.”
“……”
Dù tôi đứng xa xa gọi dậy, cả hai vẫn chẳng có dấu hiệu tỉnh. Tới mức này tôi bắt đầu nghi Dari xài kỹ năng trạng thái bất lợi lên họ rồi cũng nên.
Hơi ngờ ngợ nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi đành tiến lại gần giường. Có lẽ nóng, Lee Jae Hee đã hất bớt chăn ra, vẫn ngủ ngon lành, không phát ra chút hơi thở nào.
Cái dáng ngủ đó thật sự… nói thế này không biết có kỳ không, nhưng trông hắn cứ như thiên thần vậy. Một thiên thần sẽ hóa thành ác quỷ ngay khi mở mắt.
Nửa muốn kệ cho hắn ngủ tiếp, nửa lại nghĩ dù gì cũng nên gọi dậy cho ăn, tôi giơ ngón tay, khẽ chọc vào vai hắn.
“Hunter Lee Jae Hee.”
“……”
Chỉ mới chạm nhẹ vào vai, hắn đã lập tức mở mắt. Không ngờ hắn tỉnh nhanh như thế, tôi giật mình lùi lại một bước.
Hắn nhìn trân trân lên trần nhà với đôi mắt lơ mơ, rồi chớp mắt chậm rãi. Cảnh tượng đó quá đỗi quen thuộc, lại khiến tôi yên tâm.
“……Mấy giờ rồi?”
Có vẻ hắn đã tỉnh hẳn, cất tiếng hỏi giờ. Tôi cúi nhìn cái đồng hồ hắn đưa, vẫn lấp lánh trên cổ tay tôi.
“Ba giờ bốn mươi hai phút chiều.”
“……”
Nghe xong, hắn lại lặng thinh tận hưởng dư âm giấc ngủ. Bên cạnh, Dari động đậy lăn qua lăn lại, lẩm bẩm rên rỉ như sắp tỉnh vì nghe thấy tiếng tôi và Lee Jae Hee nói chuyện.
Muốn giúp hắn tỉnh táo nhanh hơn, tôi mở miệng bắt chuyện.
“Cậu ngủ từ khi nào vậy?”
“……Ngay sau khi Yeon Seon Woo ngủ thôi.”
Gì vậy. Ngủ ngon lành thế còn gì.
“Không phải cậu bảo bị mất ngủ sao? Nghe thì vậy, mà…”
Tôi định bảo ngủ ngon quá trời nhưng lại thấy như đang trách móc, nên dừng lại giữa chừng. Đúng lúc đó, khóe miệng hắn khẽ cong lên, hắn ngồi dậy, động tác chậm rãi mà tỏa ra khí thế đáng sợ khiến tôi theo bản năng lùi thêm một bước.