[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 55
55.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận rõ ràng một ánh nhìn sắc lẹm từ phía Lee Jae Hee — người tôi cứ tưởng đang nhắm mắt. Nhưng tôi cố tình không quay đầu.
Công nhận là có tí cà khịa trong câu nói vừa rồi.
“Vậy tôi phải gọi cậu ta là gì?”
Dari hỏi vậy, tôi cũng thấy hơi ngần ngại. Nhìn cái kiểu Lee Jae Hee không có ý ngăn cản, chắc cho biết tên cũng không sao, nhưng mà tính hắn khó lường, vẫn cẩn thận thì hơn.
“Master. Cứ gọi cậu ta là Master…”
“Ủa, từ bao giờ cậu ta thành hội viên guild của chúng ta vậy? Tôi không biết đấy.”
…Lại không vừa lòng cái gì nữa? Tôi còn cẩn thận tránh nhắc tên ra rồi đấy. Thiệt tình, khó chiều thật.
“Vậy thì… Jae Hee-nim. Gọi là Jae Hee-nim đi.”
“Jae Hee-nim?”
“Ừ. Khi chỉ có bọn mình thì cứ gọi Jae Hee thôi cũng được, nhưng trước mặt cậu ta thì nhớ phải thêm chữ -nim vào. Có thế mới sống lâu đấy.”
“Ừm!”
“Thế mới gọi là bí kíp xịn.”
Tôi nghe thấy tiếng Lee Jae Hee khẽ mỉa mai, nhưng chỉ nhún vai cho qua. Vì thực sự, tôi vừa chia sẻ cho Dari một bí kíp sinh tồn.
Chẳng biết thì thôi, chứ tôi vừa truyền lại cách để sống yên ổn lâu dài rồi còn gì.
Nghĩ vậy, tôi xoa đầu Dari một cái, rồi liếc nhìn Lee Jae Hee, nhưng sợ ánh mắt hắn bắt gặp nên tôi vội cúi xuống, dồn sự chú ý về lại Dari.
“Còn nữa, tôi có nhà riêng. Cậu mà cứ tìm tôi mãi thì sẽ rất phiền đấy. Hiểu ý tôi chứ?”
“…Không.”
“Này!”
“Seon Woo, đừng để tôi lại một mình với Jae Hee-nim… Sợ lắm.”
“….”
Dari nói giọng nghẹn ngào rồi lại chui tọt vào lòng tôi. Cái tay níu lấy cổ áo tôi siết chặt như thể quyết không buông.
…Nhưng mà, tôi cũng sợ cậu ta đấy, biết làm sao?
“Này, cậu làm thế thì phiền lắm.”
“Thế thì hôm nay cứ ngủ lại đây đi.”
“…Hả?”
Cái gì vậy trời?
Tôi nhíu mày khi nghe đề nghị đầy bất ngờ từ Lee Jae Hee. Nhưng hắn dựa hờ trên sofa, mắt thậm chí chẳng buồn mở.
“Có cách nào khác không?”
“Hay là tôi dắt Dari về…”
Ngay đúng khoảnh khắc đó, Lee Jae Hee ngẩng đầu lên. Gương mặt vô cảm, giọng nói lạnh như băng vang lên:
“Cậu biết chắc Dari sẽ nghe lời chứ? Nếu nó bỏ trốn, với năng lực của cậu có giữ nổi không?”
“…Không, không giữ nổi.”
Khỉ thật. Cái tên này dùng mồm cũng đủ giết người. Cứ nhắm thẳng chỗ đau mà đâm, khiến người ta mất máu mà chết.
“Tôi… Tôi là hậu duệ vĩ đại của Typhon, tuyệt đối không có chuyện bỏ tr….”
Dari đang cố gắng phản kháng thay tôi thì chạm phải ánh mắt sắc lẹm của Lee Jae Hee, lập tức im bặt.
Nhìn hắn đáng sợ đến mức tôi hoảng hốt ôm lấy Dari, vội vàng đứng dậy. Trông Lee Jae Hee lúc này kiểu gì cũng có thể rút kiếm ra chém người được.
“Thôi được rồi! Ngủ lại đây vậy! Tôi mà được ngủ lại nhà Hunter Lee Jae Hee thì đúng là mơ cũng chẳng dám mơ! Ha ha ha…”
Tôi vừa cười vừa tìm quanh, cố lảng tránh ánh mắt lạnh lẽo cứ bám riết lấy mình. Nhưng vừa nhìn thấy phòng khách, tôi chết sững tại chỗ.
Cánh cửa phòng khách đã nát bét, chỉ còn lại một lỗ thủng to tướng. Qua đó, tôi thấy chiếc giường bên trong gãy đôi làm hai mảnh. Nhìn kiểu gì cũng không thể dùng được.
“…Thế tôi ngủ ở đâu?”
“Với tôi, trong phòng tôi.”
Cái gì cơ?
Nghe câu trả lời thản nhiên của Lee Jae Hee, suýt nữa tôi buột miệng “Cậu điên à?” May mà kìm lại được. Phải giữ bình tĩnh.
“Ờm… chỉ cần cho tôi cái chăn là tôi ra phòng khách ngủ cũng được mà.”
“Vậy thì khác gì việc cậu mang nó về nhà đâu.”
“……”
Nghe xong cũng thấy đúng thật.
Lee Jae Hee giữ Dari bên người để giám sát nó. Trước khi có thể tin vào lời hứa không bỏ trốn của Dari, hắn chắc chắn sẽ không để nó rời khỏi tầm mắt.
Nghĩ đến đó, tôi cúi xuống nhìn. Dari nằm gọn trong vòng tay tôi, ánh mắt ngước lên đầy cầu khẩn. Nếu tôi bảo không có chỗ ngủ nên phải rời đi, trông cái mặt ấy là biết ngay nó sẽ òa khóc mất.
“……Thôi được rồi. Dù sao cũng toàn đàn ông với nhau cả, ngại ngùng làm gì chứ. Ha ha…”
Tôi cười gượng rồi thở dài một hơi. Thấy vậy, Lee Jae Hee chỉ nhướn mày như không hiểu nổi vì sao tôi lại phải khổ sở đến thế vì một con quái vật.
Phớt lờ ánh nhìn của hắn, tôi bước về phía cánh cửa đối diện phòng dành cho khách. Dựa vào cảm giác thì chắc đây là phòng của hắn. Cẩn thận mở cửa bước vào, một căn phòng ngủ ấm áp với ánh đèn nhẹ nhàng hiện ra trước mắt.
Khác hẳn với phòng khách mang tông lạnh hay phòng tắm u ám, căn phòng này được phối màu ivory và beige, tạo nên không khí ấm cúng, phảng phất hơi thở con người.
Trong lúc còn đang ngạc nhiên quan sát căn phòng, tôi bất chợt cảm nhận được có người ngay sau lưng. Quay đầu lại thì thấy Lee Jae Hee đã đứng sát từ lúc nào, hắn cúi xuống nhìn tôi.
“C-có thể làm ơn gây chút tiếng động trước được không? Làm tôi giật cả mình!”
“Yêu cầu của cậu hình như ngày càng nhiều thì phải?”
“……Bảo gây tiếng động cũng tính là yêu cầu sao?”
“Tùy cậu.”
Hắn thản nhiên đáp rồi bước vào phòng trước, lật tấm chăn sáng màu ra và leo lên giường. Tôi đứng đó, nhìn hắn tựa lưng vào đầu giường, từ từ nhắm mắt lại, lòng tràn đầy cảm giác khó chịu.
Cảm giác này có hơi kỳ quặc không nhỉ? Thế giới này vốn cũng khá cởi mở với đồng tính mà?
56.
Tôi nhớ trong game, việc chinh phục các nhân vật không phân biệt giới tính là hoàn toàn có thể. Dù xã hội ở đây có phần thiên kiến hơn so với quan hệ khác giới, nhưng so với thế giới thực thì vẫn cởi mở hơn nhiều.
Nghĩ vậy, tôi lưỡng lự bước về phía giường. Dari có vẻ cảm nhận được sự do dự của tôi, liền vỗ vỗ tay tôi như để an ủi.
“Đừng lo, Seon Woo. Tôi sẽ bảo vệ cậu!”
Làm ơn, tự lo cho bản thân đi đã…
Tôi nhịn câu đó trong lòng, cẩn thận leo lên giường, chọn chỗ xa Lee Jae Hee nhất có thể.
Giàu có thế mà hắn chẳng sắm cái giường nào lớn hơn. Cái giường này vừa đủ cho hai người nằm sát nhau.
Tôi nằm sát mép giường, quay lưng về phía hắn. Ngay khi tôi vừa ổn định tư thế, Dari cũng rúc vào bụng tôi, cuộn tròn lại, chuẩn bị ngủ. Thế mà chưa bao lâu sau, nó đã thở đều đều, chìm vào giấc ngủ.
Bảo vệ tôi cơ mà? Ngủ trước tiên thế kia thì bảo vệ ai nổi?
Tôi nhìn Dari với ánh mắt bất lực, rồi vô thức trở mình. Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận rõ ràng có ai đó ở rất gần, khiến tôi cứng người lại. Đảo mắt quan sát, tôi thấy Lee Jae Hee vẫn ngồi đó, mắt nhắm nghiền.
Hắn bị mất ngủ, chắc không ngủ đâu…
“Cậu ngủ rồi à?”
“Chưa.”
Tôi hỏi thử trong im lặng, và đúng như dự đoán, câu trả lời lập tức vang lên. Nếu hắn là kẻ dễ ngủ thì đã chẳng có lý do gì để ký hợp đồng với tôi.
Tôi đảo mắt ngượng ngập một lúc rồi lại liếc nhìn hắn.
“Muốn tôi dùng kỹ năng cho không?”
“……Không cần.”
“Sao vậy?”
Bình thường lúc nào cũng gọi tôi đến nhờ ru ngủ mà? Giờ bỗng dưng lại bày đặt ngại ngùng?
Tôi nheo mắt đầy nghi ngờ thì thấy tay hắn, vốn đang đặt trên bụng từ từ vươn về phía tôi. Khi bàn tay tiến sát đến mặt, tôi bất ngờ chớp mắt, vội nuốt nước bọt. Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm lên mí mắt tôi, lướt qua hàng mi.
C-cái gì đây? Chẳng lẽ định chọc mù mắt vì không vừa ý ánh mắt của tôi sao? Trong hầm ngục cũng thích nhắm vào mắt người khác cơ mà!
Quá bất ngờ, tôi không thốt nên lời, chỉ biết nhắm tịt mắt lại. Một làn hơi ấm mỏng manh lan trên mí mắt, khiến tôi càng bối rối. Đôi mắt nhắm nghiền đảo qua lại, khiến mí mắt khẽ run lên, chạm vào đầu ngón tay hắn. Mỗi lần như vậy, hắn lại mơn man hàng mi tôi như đang trêu đùa.
C-cái quái gì thế này?
“Mệt rồi mà, Yeon Seon Woo, ngủ đi.”
“Ờ… v-vâng…”
Tôi vội vã xoay người, giả vờ trở mình để quay lưng về phía hắn. Bàn tay vẫn đang chạm vào mắt tôi cũng tự nhiên rời ra.
Bầu không khí này là sao? Lúc nãy rợn cả da gà luôn ấy.
Cảm giác gai lạnh sau gáy vẫn chưa tan, dù tôi đã quay lưng lại. Nhờ đó, đầu óc tôi bỗng dưng tỉnh táo hẳn, suy nghĩ cứ chạy vòng vòng khiến cơn buồn ngủ bay biến. Huống hồ, tôi vốn là người khó ngủ, đặc biệt khi có ai nằm bên cạnh…
“……Yeon Seon Woo?”
“……”
Tôi… thật sự… rất… khó ngủ…
“Ngủ rồi sao?”
“……”
…Không… chưa… ngủ… đâu…