[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 54
54.
Tôi xoay đầu lại, nheo mắt nhìn hắn đầy nghi ngờ. Điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là chiếc cổ trắng lộ ra do hắn đang ngả người dựa vào thành ghế sofa. Hắn ngẩng cằm lên, mắt nhìn trần nhà giống tôi nên chẳng thấy rõ nét mặt.
…Chắc chắn cười khẩy rồi còn gì?
Dù không tận mắt thấy vẻ mặt hắn, tôi vẫn bán tín bán nghi, nhổm người khỏi sofa thì…
“Con người tốt bụng!”
“Khục!”
Một vật nặng bất ngờ lao thẳng vào ngực tôi, khiến tôi nghẹn lại, không kịp hít thở.
…Cái gì thế này? Body slam à? Đây là kỹ năng tấn công của quái vật đấy hả?
Nghĩ đến đó, lưng và ngực tôi đau điếng vì cú va chạm của Keymaster.
“Ugh… đau đấy.”
Tôi vừa đẩy Keymaster, kẻ đang níu lấy cổ áo tôi nức nở như muốn khóc, vừa xoa phần ngực đau nhức. Dựa vào vị trí, chắc nó dùng trán đâm thẳng vào tôi.
Trong lúc tôi cau mày, lấy tay đẩy cái trán to tướng ấy ra, thì cảm nhận được ánh mắt dán chặt từ phía trước.
Lee Jae Hee đã ngồi thẳng lưng từ lúc nào, không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tôi và Keymaster với gương mặt vô cảm.
Quái đản thật… so với quái vật, hắn còn đáng sợ hơn nhiều.
Có lẽ không chỉ mình tôi thấy thế. Keymaster giãy giụa khỏi tay tôi, chui rúc lại vào lòng, đôi mắt ướt nhòe vì nước mắt ngước nhìn Lee Jae Hee đầy sợ sệt, rồi lại quay sang nhìn tôi như một đứa trẻ bị bắt nạt chạy về mách mẹ.
“Đừng bảo là… cậu gọi tôi đến đây vì nó đấy nhé?”
“….”
Tôi hỏi để đổi bầu không khí, nhưng Lee Jae Hee chẳng buồn đáp, chỉ lặng thinh tiếp tục dán ánh mắt lạnh tanh vào Keymaster.
Tôi cũng hiểu lý do. Trong game, Keymaster là boss hạng S+, tiêu diệt nó khó biết bao. Cả Lee Jae Hee lẫn những người trong tổ đội chắc chắn đã khổ sở thế nào mới đánh bại được nó ngoài đời thật. Thế nên giờ đối diện với Keymaster, cho dù là trong hình dạng nàò thì cảm giác chán ghét cũng chẳng phải lạ.
Nhưng nhóc này thì hiền đến tội. Không cần phải căng thẳng quá mức thế đâu nhỉ?
Vì thế, tôi lại gọi cái tên chẳng chịu trả lời kia thêm lần nữa.
“Hunter Lee Jae Hee?”
“…Ồn ào thật đấy. Nó cứ liên tục đòi gặp cậu thôi.”
Cuối cùng, Lee Jae Hee cũng chịu mở miệng, giọng nói uể oải nhưng chất đầy sự bực dọc khi bị giao cho việc phiền phức. Thấy hắn có vẻ khó chịu, tôi chẳng dám hỏi thêm, đành quay sang hỏi thẳng Keymaster.
“Thật sự là cậu đòi gặp tôi à?”
“C-con người tốt bụng… Cái người kia đáng sợ lắm. Tôi chỉ muốn đi với cậu thôi.”
(*do đã thân quen rồi nên tui đổi xưng hô qua cậu-tôi để nghe thuận hơn nhe)
“…Ừ.”
Tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác đó. Quả thực, chỉ cần hai người ở gần nhau là Lee Jae Hee đủ khiến người ta thấy áp lực, quan trọng hơn là hắn đáng sợ thật.
Nhưng một mặt khác, tôi cũng không muốn thừa nhận chuyện mình lại đồng cảm với một con quái vật mới lớn hình thù kỳ lạ thế này.
“Trước hết, tôi tên là Yeon Seon Woo. Không phải ‘con người tốt bụng’ gì cả.”
“…Yeon Seon Woo?”
“Đúng. Từ giờ cứ gọi tôi là Seon Woo. Thế cậu tên gì?”
Không thể cứ để nó gọi tôi là con người tốt bụng mãi, nên tôi tự giới thiệu tên mình. Thấy vậy, Lee Jae Hee ngồi đối diện hơi nhướng mày, ánh mắt đầy khó chịu. Tôi cố ý lảng tránh tầm nhìn đó.
Tên tôi là do tôi tự quyết, mắc gì phải quan tâm thái độ người khác chứ?
“Tôi… tôi là hậu duệ của Typhon vĩ đại…”
“Cái đó tôi nghe nát tai rồi. Typhon hay Coupon gì cũng được. Tôi hỏi tên cậu cơ.”
“…Tôi vẫn chưa có tên.”
“Hả?”
“Tôi… chưa từng được đặt tên.”
Keymaster bỗng rũ vai, gương mặt trông buồn thiu. Một con quái vật mà cũng biết buồn sao? Nhìn điệu bộ đó, tôi cảm thấy hơi lạ lẫm, chăm chú quan sát kỹ hơn.
So với lần đầu gặp trong hầm ngục, nó chẳng thay đổi gì nhiều. Vẫn đen thui, lùn tịt, ôm khư khư cái bọc không biết nhét cái gì trong đó.
“Vậy gọi cậu là Dari đi.”
“…Cậu nói gì cơ, con người?”
“Seon Woo. Tôi bảo tên cậu đấy, Dari.”
“….”
Họ là Bo, tên là Dari. Hợp lý còn gì.
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi tiện miệng đặt cho nó một cái tên tạm thời. Thế mà đôi mắt Dari bỗng sáng bừng lên. Đôi mắt vốn đã long lanh vì nước mắt giờ càng lấp lánh hơn, nhìn phát mệt.
“Tên… đây là tên tôi thật sao? Bây giờ tôi có tên rồi à?”
“Ừ thì… tạm thời thôi. Tên chính thức thì để sau đặt cho đẹp, giờ cứ tạm gọi là Dari đã. Khi tôi gọi Dari thì cậu biết mà trả lời cho nhanh.”
Dù chỉ là cái tên bừa, nhưng Dari vẫn nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt chan chứa xúc động.
Lúc ấy, Lee Jae Hee — người từ nãy đến giờ vẫn im lặng theo dõi bất ngờ lên tiếng, giọng đầy hoài nghi:
“Cậu đang làm cái gì thế?”
“Gì cơ?”
“Cậu định đặt tên cho quái vật đấy à?”
“…Thì sao? Gọi là Keymaster nghe dài dòng quá, còn gọi kiểu ‘này’, ‘kia’, hay ‘mày’ thì cũng không tiện. Dari, nghe ổn mà. Ngắn gọn, dễ gọi, lại hợp.”
“Sao? Không gắn thêm cái thẻ tên vào cổ luôn đi?”
Ui trời, cái thằng hay cà khịa.
Tôi vừa nghĩ hắn lại giở trò gì thì y như rằng, Lee Jae Hee liền nhảy vào chọc ngoáy như mỉa mai tôi xem Dari là thú cưng không bằng. Tôi liếc hắn đầy bất mãn, nhưng đúng lúc ấy Dari —đến giờ vẫn im thin thít bỗng bước tới chen ngang.
“Tên đó! Tôi thích tên đó!”
“Đúng không?”
“Tôi là Dari!”
“Ồ, thích nghi nhanh đấy.”
“Này, người xấu! Gọi tôi là Dari đi!”
“Này, đừng có quá trớn. Gì mà người xấu… Nhắc luôn, tôi rén cậu ta lắm đấy. Có lật trời, tôi cũng không thắng nổi đâu.”
Tôi ghé sát tai Dari thì thầm, mắt nó chuyển từ nhìn Lee Jae Hee sang tôi, ánh mắt đầy lo lắng.
…Không biết ai đang lo cho ai đây.
“Seon Woo, cậu yếu vậy à?”
“Ừ, yếu lắm.”
“Chậc chậc, không sao! Cậu đã cho tôi cái tên, tôi sẽ bảo vệ cậu!”
“…Cậu tự lo cho mình trước đi.”
“Tôi là Dari cơ mà, không phải ‘cậu’!”
…Này thì thích nghi nhanh quá mức rồi đó.
Nghe Dari tự khẳng định tên mình, tôi vô thức liếc sang Lee Jae Hee. Hắn vẫn nằm dựa vào sofa, gương mặt kiểu bó tay hết sức, trông như đã từ bỏ mọi hy vọng.
Nhưng lạ thật, cậu ta càng im lặng thì càng khiến người ta bất an…
“Seon Woo, đầu óc cậu cũng có vấn đề hả? Đặt tên cho người ta xong còn….”
“Dari.”
“Ừ!”
“Dù sao thì, cậu phải nhớ tuyệt đối đừng gọi cậu ta là người xấu hay kẻ vô lương tâm gì hết nhé. Đừng có vạ miệng kiểu thằng khốn nạn hay đại loại thế.”