[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 53
53.
Keymaster cứ bám riết lấy tôi, tìm cách theo sau cho bằng được. Nhưng Lee Jae Hee đã nhanh chóng vạch ranh giới, nói rằng hắn sẽ là người giám sát nó.
Trong tình thế đó, tôi còn có thể làm gì được?
Cuối cùng, sau khi dỗ dành Keymaster rằng mọi chuyện vẫn an toàn, tôi mới có thể lết xác về nhà. Thân thể mệt nhoài, tôi lê bước vào trong, đồng thời gọi điện cho chị Yoon.
“Alô, chị Yoon à?”
*Vâng, bác sĩ Seon Woo.
“Có ai đặt lịch hẹn với phòng khám hôm nay không?”
*Chờ chút nhé. Tôi kiểm tra lịch hẹn đã.
Qua loa điện thoại, không có âm thanh nào vang lên trong giây lát. Trong lúc đó, tôi kích hoạt chế độ gỡ trang bị trên Cửa Sổ Thông Tin, lập tức những món đồ bảo hộ đang khoác trên người tự động được thu vào kho đồ. Dù sao đây cũng là trang bị của guild, lát nữa tôi phải hoàn trả, nên cần giữ gìn cẩn thận.
Giá trị mấy món này chắc ít nhất cũng hàng nghìn… À không, hàng tỷ won ấy chứ. Nói gì thì nói, để những thứ quý giá thế này ở nhà sợ mất trộm, thà cứ nhét vào kho đồ cho chắc.
Sau cùng, thứ còn lại trên người tôi chỉ là bộ đồng phục đen in logo của Guild Củ Cải Non.
Biểu tượng của Guild Củ Cải Non là một chiếc đồng hồ bỏ túi bị vỡ. Lee Jae Hee đã tự thiết kế nó, như để ví mình với một chiếc đồng hồ hỏng, cứ lặp đi lặp lại vòng hồi quy.
Guild tên Củ Cải Non mà lại không vẽ củ cải non vào, thật là…
Nhìn xuống bộ đồng phục không mấy ưa thích, tôi lắc đầu ngán ngẩm, rồi đặt điện thoại vào chế độ loa ngoài, cởi phăng áo khoác. Phần thân trên trống trơn của tôi lộ ra, nhợt nhạt đến mức chẳng dám cho ai thấy.
*Chiều nay có một khách đặt lịch đấy.
“À… vậy à.”
*Vâng. Nhưng chẳng lẽ hôm qua bác sĩ đi cả đêm, giờ mới về nhà sao?
“…Ừ, đúng thế.”
*Khách hẹn là Hunter Kim Hyun Oh. Để tôi gọi điện hỏi anh ấy xem có thể đổi lịch không nhé? Chắc là được thôi, nên bác sĩ cứ nghỉ ngơi đi ạ.
“Cảm ơn chị, Yoon.”
Hẳn là lời cảm ơn của tôi tràn đầy chân thành, nên chị Yoon bật cười nhẹ qua loa điện thoại. Nghe tiếng cười ấy làm nền, tôi quay người bước vào phòng tắm, nghĩ rằng cuộc gọi sắp kết thúc.
“Có lẽ tôi chỉ tiếp nhận Hunter Kim Hyun Oh xong sẽ tạm ngừng nhận thêm bệnh nhân một thời gian. Phòng khám chắc phải đóng cửa sớm hơn dự kiến. Nhưng chị cứ yên tâm, tôi sẽ thanh toán đủ lương đến hết tháng này cho chị. Hôm nay chị cũng nghỉ ngơi đi nhé.”
*Vâng, cảm ơn bác sĩ. Mà… bác sĩ này.
“Dạ?”
*Tôi nhận được liên lạc từ Guild Củ Cải Non đấy. Nghe nói là bác sĩ đã tiến cử tôi cho họ phải không ạ?
“À.”
Nghe vậy, tôi khựng lại ngay khi đang định mở cửa phòng tắm. Họ làm việc nhanh hơn tôi tưởng. Hôm qua, Baek Tae Ra còn hớn hở bảo tôi đưa thông tin cá nhân của chị ấy, tôi mới chỉ cho họ tên và số liên lạc thôi mà giờ đã có người liên hệ rồi.
“Đúng lúc bên đó đang cần người cho đội tiếp nhận nhiệm vụ, lại nghe nói đãi ngộ cũng tốt nên tôi tiến cử chị. Vậy mà đã có người gọi rồi sao?”
*Vâng, họ liên lạc với tôi từ chiều hôm qua rồi.
“Mau thật. Vậy chị thấy sao? Điều kiện thế nào, ổn chứ?”
*Ôi trời, tốt đến mức tôi cứ tưởng bị lừa đảo, suýt nữa thì dập máy rồi.
“Ha ha, đến mức đó cơ à? Thế thì tốt quá. Chúc mừng chị nhé.”
*Cảm ơn bác sĩ, nhưng tôi thật sự có thể chuyển việc được sao?
Nghe giọng ngập ngừng thiếu tự tin của chị Yoon, tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Có vẻ điều kiện đúng là hấp dẫn thật. Thấy chị ấy như vậy, tôi cũng thấy vui lây, bao nhiêu mệt mỏi dường như vơi đi.
“Chứ còn gì nữa. Người làm việc giỏi như chị thì bên guild mới phải vui mừng khi có được.”
*Vậy là tôi thật sự chuyển việc nhé bác sĩ?
“Ơ, sao tự nhiên nghe như tôi bị đá thế? Sao tôi lại có cảm giác như mình là người bị bỏ rơi thế này?”
Chắc câu nói đó khiến chị ấy buồn cười, vì tôi nghe tiếng cười vui vẻ vang lên từ đầu dây bên kia. Chỉ nghe thôi mà cũng cảm thấy tâm trạng mình tốt hẳn lên. Tôi cũng bật cười theo, rồi chị ấy nói với giọng đầy phấn khởi:
*Vậy tôi sẽ liên hệ với họ ngay hôm nay. Nhưng mà… từ giờ bác sĩ không còn là ‘sếp’ của tôi nữa rồi, biết làm sao đây?
“Đối với tôi thì chẳng sao cả. Đồng nghiệp với nhau thì lại càng dễ thân thiết hơn ấy chứ.”
*Ha ha, được rồi. Tôi tin vào lời bác sĩ đấy nhé? Bác sĩ mà lơ tôi là không được đâu đấy!
“Chắc chắn rồi. Tôi cũng sẽ ghé thăm chị thường xuyên.”
*Vâng, bác sĩ nghỉ ngơi đi. Nghe giọng cậu là biết cậu mệt lắm rồi đấy.
“Ừ, thật sự mệt muốn chết đây. Chị cũng nghỉ ngơi nhé. Xin lỗi vì tôi gọi muộn quá, lẽ ra phải báo chị sớm hơn.”
Chị ấy đáp lại bằng câu “Có gì đâu mà bác sĩ phải lo” rồi cuộc gọi kết thúc. Dứt điện thoại với tâm trạng phấn chấn hơn, tôi cởi nốt quần áo còn lại và bước vào phòng tắm.
Tôi đi thẳng vào buồng tắm đứng, để dòng nước nóng xả xuống cơ thể. Cảm giác cơ bắp căng cứng vì căng thẳng dần giãn ra khiến tôi không khỏi bật lên những tiếng rên rỉ nhẹ nhõm.
Tắm rửa sạch sẽ xong, tôi lau khô mái tóc ướt rồi thay sang bộ đồ thoải mái. Chỉ cần ngả lưng xuống giường là có thể ngủ ngay lập tức, vì cơn mệt mỏi đã dâng lên tới đỉnh.
Rõ ràng tôi đã ngủ khi kích hoạt kỹ năng Kẻ Mộng Mơ, nhưng cơ thể lại không tính đó là giấc ngủ thật sự sao? Hay là do chạy nhảy quá nhiều trong mơ nữa cũng nên.
Tôi dụi mắt, trèo lên giường và nằm xuống, để mặc cho những suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong ngày cứ thế trôi qua trong đầu. Như thói quen, tôi kích hoạt một kỹ năng.
[Kích hoạt kỹ năng hỗ trợ ‘Giải Tỏa’.]
Đây là lần đầu tiên tôi dùng kỹ năng chỉ để chăm sóc cho bản thân.
Cảm giác mát lành lan tỏa khắp người khiến tôi thả lỏng hoàn toàn trên giường, chìm vào cảm giác thư thái.
Hạnh phúc chắc cũng chỉ cần có một mái nhà để ngả lưng và đủ tiền để sống thoải mái thôi nhỉ?
Sắp sửa khép mắt lại trong cái cảm giác thư thái mà có cho bao nhiêu tiền tôi cũng chẳng muốn đổi lấy…
[Master đã sử dụng kỹ năng Triệu hồi Servant. Đếm ngược đến khi triệu hồi: 3, 2, 1.]
“… Chết tiệt, cái đồ khốn này!”
Vừa mới nằm xuống thôi đấy! Mà lại còn gọi người ta dậy nữa là sao?
Tôi hoảng hốt bật dậy nửa chừng, nhưng cảnh tượng trước mắt đã thay đổi nhanh hơn cả hành động của tôi.
Cảm giác như đang rơi tự do khiến tôi vội nhắm tịt mắt lại. Một lúc sau, lưng tôi chạm vào thứ gì đó mềm mại. Cứ tưởng sẽ lăn lóc dưới sàn cứng, nhưng may mắn là không đến mức đó.
Mở mắt ra trong tình cảnh kỳ lạ ấy, đập vào mắt tôi là trần nhà cao vút, quen thuộc. Chính là cái trần mà vài tiếng trước tôi còn lơ mơ ngắm nhìn.
“…”
“Cậu ngủ đấy à?”
“… Không. Tôi đang cố nhịn tức đây.”
“Tôi xem nào, vì sao?”
Bên cạnh Lee Jae Hee, tôi luôn cố tỏ ra không quá thẳng thắn, vậy mà lần này lại trả lời quá thật lòng. Trong lúc tôi còn bối rối vì chính mình, hắn khẽ phát ra tiếng thở nhẹ như gió lùa.
…Vừa cười khẩy đấy à?