[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 52
52.
Tuy nhiên, kẻ đa nghi như Lee Jae Hee chẳng dễ gì tin vào lời của Keymaster. Chỉ cần nhìn hắn chậm rãi nâng tay lên lặng lẽ quan sát Keymaster, kẻ vừa bay đến ngang tầm mắt là đủ hiểu. Đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng lạnh lùng ấy, rõ ràng đang cân nhắc nên xử lý thứ này thế nào.
Cảm nhận được ánh nhìn vô cảm ấy, Keymaster run rẩy từng cơn, lắc đầu lia lịa như thể thật sự không có ý đồ xấu nào cả.
“T-Ta chỉ là kẻ tạm thời thôi! K-Không có sức mạnh gì lớn cả! Ban đầu ta chỉ định ẩn náu cho đến khi Keymaster mới xuất hiện thôi mà… T-Thật đấy, đồ con người đa nghi!”
“……Có bằng chứng gì để tin cậu không?”
“Khặc! Ngươi không thấy Cổng Không Gian chưa mở sao? Không có Bùng Phát Quái Vật nào xảy ra cả, đồ người vô dụng!”
Nghĩ lại thì… đúng là, dù Keymaster mới đã xuất hiện nhưng Bùng Phát Quái Vật vẫn chưa xảy ra. hầm ngục cũng chỉ thỉnh thoảng lòi ra vài cái hạng thấp, ngoài ra không có gì bất thường.
Nhìn thấy vẻ mặt tôi tỏ ra thông suốt, Keymaster càng tỏ ra bức xúc, liên tục ra sức chứng minh bản thân yếu đuối đến mức nào.
…Thật là, đồ ngốc.
“T-Ta chưa phải thể trưởng thành nên chưa có khả năng mở cổng! Vì thế mới phải dẫn Nightmare tới, nhưng các ngươi… các ngươi lại dám tàn nhẫn giết nó! Đồ người tàn bạo, ác độc!”
“Vậy tạm cho là cậu đến đây thay thế, nhưng khi Keymaster mới xuất hiện thì Bùng Phát Quái Vật cũng sẽ bắt đầu lại?”
“Đ-Đúng thế! Vì chưa tìm được người kế nhiệm nên ta đành đến đây tạm thời, nhưng sớm thôi, Keymaster mới sẽ xuất hiện và… Kyaa!”
Chưa kịp nói dứt câu, Lee Jae Hee đã vung tay ném thẳng Keymaster xuống đất. Tôi còn chìa tay ra đỡ mà hắn cố ý ném mạnh đến mức ai nhìn cũng thấy đau.
Keymaster trông có vẻ đau thật, nước mắt lưng tròng vì tủi thân, nhưng rồi lại từ từ bay lên không trung. Nhìn kỹ thì thấy sau lưng nó có đôi cánh nhỏ bằng ba ngón tay.
Trông thì bé vậy thôi mà nặng phết đấy, sao nó bay nổi nhỉ?
Khi tôi còn đang ngờ vực nhìn chằm chằm đôi cánh đó, Keymaster đã lao vào lòng tôi, vùi mặt khóc nức nở. Tôi chỉ biết khó xử nhìn cái sinh vật đang hu hu trong tay mình, vỗ lưng qua loa cho nó nguôi ngoai, trong khi các thành viên còn lại bắt đầu bàn bạc nghiêm túc.
“Cậu định làm gì tiếp theo, Master?”
Han Chorok hỏi, Lee Jae Hee trả lời hờ hững, tay vuốt tóc, vẻ mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Ánh sáng ban mai hắt xuống làm gương mặt hắn thêm phần rõ nét. Tôi liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cái đồng hồ trông nổi bật đến lố, thì ra đã hơn tám giờ sáng.
Vậy là chỉ mất có hai tiếng để dọn sạch hầm ngục… Tôi nhìn quanh các thành viên trong đội, ánh mắt ai nấy đều mệt mỏi, lặng lẽ lùi về sau một bước.
“Dù có xử lý nó xong đi nữa, nhưng nếu cơ chế cứ liên tục tạo ra Keymaster mới thì vấn đề gốc rễ vẫn không giải quyết được.”
Baek Tae Ra lên tiếng, Lee Jae Hee gật đầu đồng tình, nhưng rồi nhún vai như thể chẳng có lựa chọn nào khác.
“Dù sao thì hôm nay ai cũng mệt rồi, về nghỉ đi. Ngày mai tụ họp lại ở guild rồi bàn tiếp.
Keymaster mới cũng chưa xuất hiện ngay đâu, không cần vội.”
Tất cả đều gật đầu đồng ý với quyết định nghỉ ngơi, đúng như Lee Jae Hee nói, ai nấy đều thấm mệt.
“Mà tôi thì sao?”
Tuy nhiên, Shin Sora — người không phải hội viên guild rõ ràng không thể chấp nhận chuyện đó. Cô ấy tiến lên một bước, chỉ tay vào mình như muốn nhấn mạnh lập trường. Dĩ nhiên, Lee Jae Hee chẳng buồn quan tâm.
“Xong việc rồi thì về đi. Hết hợp đồng.”
“…Chỉ vậy thôi hả? Khi cần làm bia đỡ đạn thì dùng tôi, giờ xong việc rồi thì đuổi thẳng cổ?”
Khi Shin Sora bắt đầu vặn vẹo lý lẽ, vẻ mặt Lee Jae Hee vốn đã bực bội trầm xuống thêm một tầng khó chịu. Từng ánh mắt sắc lạnh và nhạy cảm của hắn khiến cả nhóm nín thở, chỉ dám nhìn nhau dò xét.
Ngay cả Shin Sora cũng khựng lại, mặt tái nhợt như bị dọa sợ. Còn tôi thì khỏi nói, đã co rúm nép hẳn vào một góc.
“Cô không phải hội viên guild. Tôi phải làm gì với cô?”
“…Thôi được. Nhưng báo cho tôi kết quả cuộc họp đó. Và để tôi nhắc lại lần nữa, cậu với tôi còn nợ nhau đấy. Liệu mà giải quyết sớm đi khi tôi còn nói tử tế đấy.”
“Còn nếu không tử tế thì cô tính sao?”
“Tôi sẽ gây ra một mớ phiền toái cho coi.”
Shin Sora nở nụ cười đầy tự tin, trong khi Lee Jae Hee lạnh lùng nhìn chăm chăm vào cô ấy. Nếu là tôi, chắc tôi đã lủi mất từ lâu, dù trong bụng chửi rủa bao nhiêu cũng mặc, cái áp lực từ hắn đúng là ghê gớm. Nhưng Shin Sora cũng không phải dạng vừa, vẫn kiên trì đứng đó chờ câu trả lời.
“…Kết quả cuộc họp thì thông qua Chorok báo cho cô.”
“Còn chuyện giữa chúng ta?”
“Phải lặp lại lời cũ sao?”
“Giải quyết cho nhanh đi!”
Shin Sora nghiến rang thúc ép rồi lùi bước. Cô ấy xoay người lại, vui vẻ chào cả nhóm rồi thong thả bước đi.
“Vậy thì người ngoài như tôi xin phép rút lui trước. Yeon Seon Woo này, nếu có lúc muốn đổi guild, cứ tìm đến tôi nhé! Đừng ngại Lee Jae Hee làm gì, rõ chưa?”
“Ờ… à… vâng…”
“Tôi chờ liên lạc đấy!”
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master đang tệ, chỉ số độ hảo cảm giảm –1.]
[Cảnh báo: độ hảo cảm giảm xuống mức âm, trạng thái bất lợi U Sầu được kích hoạt.]
…Gì vậy trời? Trả lời xã giao thôi mà cũng dính trạng thái bất lợi hả?
“Cứ mỗi lần tâm trạng Lee Jae Hee xuống là cậu lại dính trạng thái bất lợi đấy à?”
Baek Tae Ra, lúc nãy còn vẫy tay chào chị Shin Sora, giờ quay sang nhìn tôi ngồi phịch xuống đất mà cười nham hiểm. Cái kiểu mặt ấy rõ là tìm được trò hay để trêu chọc.
“Buồn cười thật.”
“…”
Tôi thì chẳng thấy buồn cười tẹo nào. Không hiểu sao tính nết hắn lại có điểm giống Lee Jae Hee nữa…
Tôi thở dài thay cho việc chửi bới, vỗ vỗ an ủi Keymaster đang thút thít trong ngực, rồi ngẩng lên nhìn Lee Jae Hee. Đằng nào thì chuyện xấu hổ cũng bị phơi bày sạch rồi, còn gì phải giữ ý nữa đâu.
“Dưới ánh nắng sớm mai, gương mặt cậu rạng rỡ như thiên thần vậy đó, Master!”
“…”
“…Master? Cậu ta vừa gọi Lee Jae Hee là Master đó hả?”
Tôi phớt lờ Baek Tae Ra đang gào lên như thể bị sốc, chỉ chăm chăm quan sát nét mặt Lee Jae Hee. Hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt uể oải, không chút thay đổi nào.
Thở dài. Đúng là loại người khó chiều.
“Tôi không đi đâu hết! Tôi không đổi guild! Làm sao tôi có thể rời xa Master được chứ?!”
Thật ra, có muốn đi cũng chẳng được vì cái nhẫn chết tiệt này! Hắn thừa biết hoàn cảnh của tôi mà vẫn cứ hành xử như thế, đúng là không hiểu nổi.
[Tâm trạng của Master tốt lên, chỉ số độ hảo cảm tăng +1.]
[độ hảo cảm trở lại mức 0, trạng thái bất lợi U Sầu biến mất.]
“Cậu biết nghĩ đó. Ngoan lắm.”
“……”
Lee Jae Hee xoa đầu tôi như đang dỗ một chú chó con nổi giận. Tâm trạng tôi đã tụt xuống đáy rồi, liền hất mạnh tay hắn ra và lườm hắn một cái sắc lẹm.
Lúc đó, Keymaster — kẻ đang nép mình trong vòng tay tôi và chôn mặt vào ngực, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn qua lại giữa tôi và Lee Jae Hee. Rồi nó nhẹ nhàng vỗ về cánh tay tôi như muốn động viên: “Cố lên nhé.”
…Tới mức được quái vật an ủi, cuộc đời tôi đã sa sút đến thế nào rồi?
Tất cả là do cái chiếc nhẫn chết tiệt này và kỹ năng oái oăm đó. Nhưng gốc rễ vấn đề thì vẫn là tên Lee Jae Hee khốn kiếp kia.
“Sao vậy?”
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn của tôi, hắn nghiêng đầu cười nhạt. Trong thâm tâm, tôi chỉ muốn nhổ nước bọt vào mặt hắn.
“Vì cậu đẹp trai quá đấy.”
Nhưng thực tế, tôi chỉ biết giơ ngón cái về phía hắn, trong khi đáng ra phải giơ ngón giữa mới đúng.
Thế nên, khi thấy hắn bật cười khẽ, tôi lại thầm nghĩ: Cuộc đời đúng là éo le đến phát cáu.
…