[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 51
51.
Có lẽ tôi là người duy nhất chưa từng trải qua chuyện đó? Dần dần, tôi lại bắt đầu thấy tội cho cái sinh vật yếu xìu kia.
Nhìn thế nào cũng chẳng có tí sức mạnh nào… Thấy nó giãy giụa khổ sở, tôi cảm giác lương tâm mình bị cắn rứt, chau mày khó chịu.
Có lẽ nó cảm nhận được điều đó. Cái sinh vật vẫn đang vẫy vùng kia chợt đưa tay ra, như muốn cầu cứu tôi. Chắc nó nhận ra tôi là người dễ dụ nhất ở đây.
Nhưng dù nó có ra sức làm trò, bàn tay Lee Jae Hee vẫn giữ chặt không hề lung lay.
“Nếu giết ta, các ngươi chắc chắn sẽ hối hận đó, con người!”
“Tại sao?”
“Vì… vì người kế vị ta còn chưa sẵn sàng! Nếu Keymaster biến mất mà chưa có người kế nhiệm, thì sẽ có vô số Bùng Phát Quái Vật nổ ra cùng lúc!”
“Nói dễ hiểu vào. Ta không có hứng tán gẫu lâu với ngươi đâu.”
Giọng Lee Jae Hee, vốn chậm rãi, bỗng trở nên sắc nhọn như bị mài bởi sắt thép. Ánh mắt hắn sắc lạnh đến mức khiến Keymaster sợ hãi run lên. Ngay cả tôi đứng ngoài quan sát cũng thấy rợn người.
Không chịu nổi cái không khí căng thẳng ấy, tôi lặng lẽ dịch lại gần Shin Sora. Dù sao cô ấy là người duy nhất có chút thiện cảm với tôi, ít nhất nếu có chuyện gì xảy ra, cô ấy sẽ đứng về phía tôi — tôi nghĩ vậy.
“N-nếu ta chết mà không có người kế vị, tất cả các khu vực do ta quản lý sẽ cùng lúc bùng phát Bùng Phát Quái Vật, ngươi hiểu không, tên người ngu ngốc?!”
“…Toàn bộ khu vực đồng loạt bùng phát Bùng Phát Quái Vật sao?”
“Đ-đúng vậy! Chiều không gian này đã vượt quá sức chứa, và để giảm tải, chúng ta được cử đến đây! Chúng ta lợi dụng Bùng Phát Quái Vật để hủy diệt chiều không gian này! Nhưng nếu không còn ai quản lý chúng, thì hậu quả thế nào ngươi tự hiểu đi!”
Lee Jae Hee chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Keymaster, ánh mắt thể hiện rõ sự cân nhắc giữa giết hay tha. Cái sinh vật bé nhỏ ấy nuốt khan, căng thẳng tột độ. Ngay cả tôi cũng khẽ động cổ họng vì hồi hộp.
Nếu gom nhặt lại những gì nó nói, thì có vẻ như Keymaster xuất hiện để điều tiết cái chiều không gian đang phình to bất thường này bằng cách tạo ra các Bùng Phát Quái Vật. Và nếu hắn chết mà chưa có người thay thế, mọi thứ sẽ sụp đổ hàng loạt.
Chiều không gian, Keymaster…
Chẳng hiểu sao, tôi có cảm giác nếu khéo léo thuyết phục được cái sinh vật ngờ nghệch này, tôi có thể tìm được đường về thế giới cũ của mình. Hoặc ít nhất, lấy được vài manh mối.
Thấy nôn nóng, tôi lại gần cái sinh vật vẫn còn bị Lee Jae Hee nắm lơ lửng, thò mặt lại gần hỏi:
“Thế cậu cũng là kẻ vượt chiều không gian đến đây à?”
“Đương nhiên rồi! Ta là hậu duệ vĩ đại của Typhon mà!”
Typhon hay coupon gì thì không biết, nhưng nhìn cái cách cái sinh vật lủng lẳng kia lấy lại vẻ mặt oai phong, thì chắc chắn nó không phải thứ tầm thường.
Vậy cái Typhon đó có khả năng vượt qua các chiều không gian sao? Có lẽ vì vấn đề cái “thể tích” kia mà tôi bị rơi nhầm vào thế giới này chăng?
“Cái thể tích lớn lên là sao?”
“Ta… ta không nói gì thêm đâu! Đây là thứ mà bọn phàm nhân các ngươi không nên biết…Kiiik!”
Ngay khi nó bày ra cái bộ mặt chảnh chọe và bắt đầu lảm nhảm, Lee Jae Hee, từ nãy vẫn im lặng, bỗng lắc mạnh tay một cái. Cái sinh vật kia bị xóc lên như giũ quần áo, hét lên thảm thiết rồi vội khai tuốt.
Tôi vẫn không hiểu sao một kẻ yếu xìu thế này lại là Keymaster, thứ được cho là kẻ đến để hủy diệt chiều không gian này.
“L-là do năng lượng chiều không gian quá lớn… dẫn đến quá tải! Là vì xuất hiện quá nhiều kẻ phá vỡ trật tự tự nhiên!”
“Kẻ phá vỡ trật tự? Ý ngươi là hunter bọn ta đấy hả?”
Baek Tae Ra, đứng khoanh tay lười nhác, lên tiếng với vẻ bực bội. Nhìn ánh mắt của Lee Jae Hee, Keymaster bỗng xụi lơ, tay chân thõng xuống, rõ ràng là mất hết khí thế.
“Không chỉ có vậy… nhưng cái năng lực thức tỉnh của các ngươi… vốn không phải hệ thống do bọn ta tạo ra… Cái đó liên tục hút lấy năng lượng chiều không gian, gây nguy hiểm cho các chiều không gian khác.”
Năng lực thức tỉnh là vấn đề à? Có vẻ mọi người cũng nghĩ vậy, nên những ai sở hữu năng lực ấy đều liếc mắt nhìn nhau một lượt. Cuối cùng, Kim Hana đại diện hỏi:
“Vậy ai là người tạo ra năng lực thức tỉnh? Ngay cả chúng tôi cũng không biết điều kiện kích hoạt nó là gì. Nó không phải thứ chúng tôi có thể lựa chọn.”
“Là bọn chúng, những kẻ từ chiều không gian khác vượt qua đây, tự ý ban cho các ngươi sức mạnh đó! Chính bọn ta cũng đau đầu vì chuyện này.”
“…Ra thế. Vậy mới có người thức tỉnh, có người thì không. Và các nhiệm vụ thức tỉnh chỉ là cái cớ để bọn chúng vượt qua chiều không gian.”
Kim Hana nói dứt khoát. Keymaster gật đầu yếu ớt xác nhận. Một sự im lặng bao trùm tổ đội.
Tôi nhìn quanh, ai nấy đều trầm ngâm suy nghĩ. Tôi thì lặng lẽ tiến sát đến Lee Jae Hee, khẽ nhích tay, cố lấy Keymaster ra khỏi tay hắn.
Nhưng Lee Jae Hee, chẳng biết không ưa tôi hay không ưa cái sinh vật kia, vẫn nắm chặt, khoé môi nhếch lên khó chịu. Tôi chỉ biết cười gượng, kiên nhẫn nới từng ngón tay hắn ra.
Làm vậy một phần cũng để giữ cho kỹ năng độ hảo cảm vừa vất vả kéo lên lại khỏi tụt điểm. Nhưng mà thật lòng, tôi ước gì hắn đừng cười kiểu đó. Nhìn rợn người chết được.
“Cậu làm gì đấy?”
“T-thì… thấy tội quá. Nhìn nó yếu siêu yếu sèo mà trông chẳng giống sắp sửa tấn công ai cả.”
“Nhưng đó đâu phải thứ cậu có thể tự khẳng định.”
“Tôi biết mà… nhưng hỏi thử thôi? Này, cậu có định tấn công ai ở đây không?”
Tôi hỏi và Keymaster lủng lẳng kia lắc đầu nguầy nguậy. Nhìn qua cũng biết nó còn có chút não.
Dù thế nào với tôi, tuyệt tối không được để nó chết. Tôi cần moi thêm thông tin từ Keymaster này.
Lo sợ Lee Jae Hee lỡ tay bóp chết nó mất, tôi cố gỡ ngón tay hắn ra.
“Này, buông ra một chút đi…”
“…”