[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 50
50.
“Dám… bọn người ngạo mạn!”
Một giọng nói đầy phẫn nộ vang vọng khắp hang động, khiến các thành viên tổ đội lập tức đưa mắt cảnh giác nhìn quanh.
Ngay cả Lee Jae Hee và Shin Sora, vốn đang tranh cãi, cũng đồng loạt bước vào tư thế phòng thủ, căng thẳng nuốt khan nước bọt. Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội như thể động đất.
[Cảnh báo: Một tồn tại cường đại ẩn mình lộ diện vì phẫn nộ.]
[Keymaster (tạm thời) xuất hiện.]
Keymaster?! Thật sự có Keymaster ở đây sao? Nhưng… cái chữ tạm thời kia là gì vậy?
Thông báo đỏ rực hiển thị, báo hiệu sự xuất hiện của Keymaster.
Thế nhưng, dù được gọi là tồn tại mạnh mẽ, hình bóng của Keymaster chẳng thấy đâu. Những cơn rung chuyển sàn động cũng sớm lắng xuống, trả lại sự tĩnh lặng cho hang động.
“Gì thế này, thật đấy à? Keymaster thật sự xuất hiện sao?”
“Mọi người cảnh giác!”
“Nhưng cái tạm thời kia là gì?!”
Shin Sora cất tiếng đầy hoang mang, giương khiên sẵn sàng chiến đấu. Kim Hana, vẫn đang đỡ Han Chorok, sắc mặt căng thẳng, đảo mắt quan sát xung quanh. Baek Tae Ra thì nổi cáu, sẵn sàng gọi khiên lên bất cứ lúc nào, lầm bầm về cái tạm thời kia là thứ quái gì.
Thế nhưng sau đó, hang động lại yên tĩnh lạ thường. Hoàn toàn chẳng có gì xuất hiện, hay đúng hơn, tôi cũng tưởng là vậy. Nếu không phải cảm giác ai đó kéo nhẹ ống tay áo mình, thì có lẽ tôi cũng chẳng nhận ra.
“B-bọn người ngạo mạn… D-dám giết c-cận thần trung thành Nightmare của ta sao… hức… Đồ tồi các ngươi…!”
“…”
Cái… gì thế này?
Phía sau tôi, một thứ gì đó lạ lùng xuất hiện, cố ra vẻ nghiêm nghị, nhưng giọng nói thì cứ như đang cố nhịn khóc. Nó mang hình dạng của một con búp bê xấu xí đến mức nếu tặng cho trẻ con, chắc chúng khóc thét ngay tại chỗ. Một con búp bê đen nhẻm, cao chưa tới đầu gối tôi.
“Yeon Seon Woo, đừng nhúc nhích.”
Vấn đề là nó đang dán chặt lấy sau lưng tôi, thò đầu ra phía vai tôi, đôi mắt sũng nước thi thoảng còn dụi vào vạt áo tôi.
…Đây là Keymaster thật á? Không, là Keymaster tạm thời mới đúng.
Lee Jae Hee cất giọng khàn khàn cảnh báo tôi đừng cử động, đồng thời siết chặt kiếm trong tay. Đôi mắt lạnh như thép của hắn hẹp lại, khóa chặt vào cái sinh vật đen sì kia. Dù đối phương chẳng hề có vẻ đáng sợ, hắn vẫn phản ứng sắc bén.
“Muốn chết ngay bây giờ không? Ra đây.”
“Kiiiiik!”
Thế nhưng, ngay khi Lee Jae Hee đe dọa, tình huống lại diễn ra ngược lại. Thứ kia rúc sâu hơn vào sau lưng tôi, dán chặt người vào lưng tôi như dính keo.
Cảm giác lạ lẫm áp sát lưng khiến tôi cứng đờ người. Không cần soi gương tôi cũng biết mặt mình đang tái xanh. Dù sao thì cái thứ này cũng là quái vật, quá mức gần gũi thì khó mà bình tĩnh được.
“D-dám… đe dọa t-ta… hậu duệ của Typhon…! N-ngươi tưởng vậy là ta… sợ chắc…?!”
“…Trông cậu có vẻ sợ sẵn rồi còn gì.”
Thứ gì đó đang run lẩy bẩy sau lưng tôi. Khi tôi buột miệng lầm bầm một câu, cái áo sau lưng bị kéo giật mạnh như thể bảo “Cả cậu cũng thế hả?”. Cổ bị siết lại đến khó thở, tôi nhăn mặt thì Lee Jae Hee lại tiến thêm một bước.
Nhưng tại sao cái sinh vật sau lưng tôi thì không đáng sợ, mà hắn lại khiến tôi hoảng loạn hơn?
Tôi vội giơ tay ra hiệu cho Lee Jae Hee dừng lại. May là hắn hiểu ý, đứng khựng tại chỗ. Chỉ cần nhìn dáng đứng vắt vẻo, chân bắt chéo hờ hững của hắn cũng đủ thấy hắn đang bực thế nào vì cái tình huống này.
Nhưng mà, có ai vui nổi trong cảnh này không chứ?
Khi chắc chắn Lee Jae Hee không tiến thêm, tôi liếc nhìn về phía sau. Trên cánh tay ngắn ngủn bám lấy áo tôi là bàn tay nhỏ xíu, đen sì sì với những móng vuốt sắc nhọn trông sắc bén nhưng lại quá ngắn để tạo ra cảm giác đe dọa.
…Nhìn thế này thì… yếu xìu ấy nhỉ?
Cảm giác sợ hãi tan biến, tôi xoay người lại đối mặt với nó. Rồi thản nhiên luồn tay dưới hai nách của cái sinh vật kia, nhấc bổng lên ngang tầm mắt. Cái cách nó hoảng hốt cũng dễ nhận ra.
“Kiiik! Đừng có làm thế! Bỏ ta ra! Con người ngạo mạn!”
“Cậu là cái gì? Cậu thật sự là Keymaster à?”
Không ngờ lại nặng tay hơn tôi tưởng. Nhưng dù tôi săm soi thế nào, cũng chẳng thấy tí đe dọa nào.
Cánh tay, chân thì ngắn tũn, bụng thì tròn vo không rõ đâu là eo. Điểm duy nhất trông có vẻ nguy hiểm chắc là cặp răng nanh trắng muốt nhú ra hai bên mép nhưng mà cũng nhỏ xíu, cùn lụt, chắc có cắn cũng chẳng đau.
Cái quái gì đây trời?
Dõi theo cái khăn vải chấm bi quấn quanh cổ nó, tôi thấy có cái túi tròn vo sau lưng. Kích cỡ tầm nắm tay người lớn, chắc cũng chẳng có gì ghê gớm bên trong.
“Kh-không sai! Ta, ta là hậu duệ vĩ đại của T-typhon! Được tr-h triệu hồi đến đây để… hức… h-hủy diệt chiều không gian n-này…”
“…Cậu ấy nói vậy đấy.”
Mà… nó vừa nức nở vừa nói, sau đó thì khóc òa luôn.
Tôi cố bắt nhịp mấy câu lắp bắp của nó, quay qua nhìn tổ đội. Ai nấy mặt đều bí xị. Chỉ có Lee Jae Hee vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, dùng ánh mắt ra hiệu bảo tôi thả nó xuống.
Thôi thì, chủ bảo sao làm vậy.
Tôi đặt cái sinh vật tự xưng hậu duệ của Typhon xuống đất. Nó ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn tôi, thì Lee Jae Hee đã chìa tay có vẻ định kéo nó ra xa tôi.
Nhưng nó này lại phản xạ nhanh ngoài dự đoán. Vừa thấy bàn tay của Lee Jae Hee thò tới, nó rú lên “Kiiik!” rồi nhảy bổ vào người tôi.
“Khụ!”
Tôi lảo đảo vì cái thân hình nặng hơn vẻ ngoài ấy lao thẳng vào ngực. Sau một lúc trấn tĩnh, tôi chau mày, cố gỡ nó ra, nhưng cái lực bám của nó không đùa được đâu.
“L-làm ơn tha cho ta! Nếu giết ta, c-các ngươi cũng sẽ hối hận đó! Thật đấy! Hức… ta không muốn chết!”
“…”
Tôi nhìn xuống cái sinh vật đang ôm chặt lấy mình, khóc nấc từng hồi, rồi ngước lên nhìn đồng đội cầu cứu. Nhưng ai nấy đều lộ rõ vẻ bối rối, chẳng khác gì tôi. Duy chỉ có Lee Jae Hee là trừng mắt nhìn chằm chằm cái thứ đang bám trên người tôi với vẻ mặt đầy khó chịu.
Đây mà là Keymaster sao? Tôi chỉ muốn mở bảng thông tin kiểm tra lại lần nữa cho chắc. Cảm giác bất lực khiến tôi chỉ biết thở dài.
Trong công viên vắng lặng, nơi chẳng còn ai ngoài chúng tôi, tôi liếc nhìn thứ Lee Jae Hee đang cầm trên tay. Chân tay của Keymaster tạm thời bị lôi ra theo kiểu vô tình mặc dù nó vẫn đang lủng lẳng đung đưa.
Lee Jae Hee nắm lấy cái túi sau lưng nó, nhấc bổng lên, đôi mắt sắc lẻm quét qua. Cái sinh vật ấy, dù đã vùng vẫy suốt đường ra khỏi hầm ngục, giờ lại ngoan ngoãn chịu trận dưới ánh nhìn ấy.
“Ngươi thật sự là Keymaster à?”
“Đ-đúng vậy, con người! Ta là hậu duệ vĩ đại của Typhon, được triệu hồi đến đây để hủy diệt chiều không gian này—!”
“Thế thì giết ngươi trước khi ngươi hủy diệt có phải nhanh gọn không?”
“Kiiik! Đ-đừng làm vậy! Ta sợ lắm!”
Câu trả lời lạnh băng ấy làm Keymaster phát hoảng, lại bắt đầu giãy giụa. Hai cái tay ngắn ngủn quơ loạn xạ, cố gỡ tay Lee Jae Hee ra, nhưng hắn vẫn thản nhiên nhìn, gương mặt không chút biểu cảm.
Và lạ thay, không ai trong tổ đội có vẻ muốn can thiệp. Có lẽ vì họ từng nếm trải đủ cay đắng với một Keymaster khác trước đó. Không khí căng thẳng bao trùm, ngay cả những người thường dễ dãi nhất cũng giữ im lặng.