[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 49
49.
“Cái… quái gì thế này…”
Trước cảnh tượng hầm ngục được hoàn thành ngay trước mắt, tôi vẫn chưa thể thốt nên lời vì quá ngỡ ngàng. Trong lúc ấy, các thành viên trong tổ đội lần lượt giải trừ năng lực thức tỉnh.
Ngoại trừ tôi, kẻ duy nhất không có năng lực ấy và Lee Jae Hee, người không hề dùng đến năng lực thức tỉnh, là người đầu tiên tiến lại gần, lướt ánh mắt khô khốc dò xét cơ thể tôi. Sau đó, hắn khẽ ra hiệu về phía Han Chorok, kẻ vẫn chưa thể tự giải trừ kỹ năng của mình.
Thấy vậy, tôi cũng gượng gạo trấn tĩnh lại, đảo mắt tìm Han Chorok. Cuối cùng, tôi bắt gặp hắn đang quỳ gối dưới nền động, vật lộn dữ dội.
Han Chorok, vẫn chưa thể thoát khỏi trạng thái cuồng bạo, liên tục gầm gừ như dã thú, lắc mạnh bờ vai và cái đầu. Thấy khí thế hầm hầm ấy, tôi chẳng hề giấu nổi vẻ chần chừ, cứ ngập ngừng từng bước tiến lại gần.
“Trời ơi… sao nhất định phải chạm vào hắn chứ. Giá mà kỹ năng này tự động kích hoạt được thì tốt biết bao…”
“Grừừừ!”
“C-Chorok à, ngoan nhé… được không?”
“Graaa!”
“Á á! Chorok, chờ chút! Đừng có động đậy!”
Han Chorok nhe răng gầm gừ, sẵn sàng lao vào tôi bất cứ lúc nào. Tôi lập tức đứng yên, giơ tay ra hiệu cho hắn đừng tiến lại. Nhưng ngay lúc ấy, Baek Tae Ra từ phía sau hét lên như không thể tin nổi.
“Này, cậu tưởng Chorok nhà bọn tôi là chó à?!”
Trong khi bản thân hắn thì cứ nhởn nhơ ngồi uống bình thuốc!
“Im… im đi! Cậu có biết tôi sợ thế nào không? Phải chen chúc giữa mấy kẻ chẳng giống người, khổ sở ra sao hả?”
“…Tên này điên rồi chắc. Mới lên được mấy cấp mà đã không coi ai ra gì luôn.”
“Ơ? Nhưng mà tôi lại thích cái kiểu thẳng thắn ấy! Con người sống thật lòng mà!”
Baek Tae Ra lảm nhảm gì tôi cũng bỏ ngoài tai, cả Shin Sora cũng vậy.
Dù họ có nói gì sau lưng, tôi chỉ tập trung vào Han Chorok, thận trọng tiến lại từng bước. Giữa những bó cơ vai căng phồng, lộ ra gáy xám xịt. Vừa lẩm bẩm “Làm ơn đừng có nhúc nhích…” tôi vừa đặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh lên đó.
[Tổ đội viên ‘Yeon Seon Woo’ chuẩn bị kích hoạt kỹ năng hỗ trợ Chuyển Trạng Thái. Vui lòng thiết lập trạng thái áp dụng.]
[Kỹ năng Chuyển Trạng Thái kích hoạt. Đặt trạng thái ‘Thư Giãn’.]
Thấy kỹ năng được kích hoạt thành công, tôi vội vã lùi về sau, đứng sát lưng Lee Jae Hee. Dù ghét thì ghét, nhưng giữa đám người này, hắn vẫn là kẻ đáng tin nhất.
Tuy nhiên, thời gian Han Chorok giữ trạng thái Cuồng Chiến Sĩ lần này lâu hơn cả lúc trước, nên hắn cũng mất nhiều thời gian hơn để hồi phục. Hắn vẫn gầm gừ, quằn quại, cho tới khoảng năm phút sau mới dần bình tĩnh lại.
[Tổ đội viên ‘Han Chorok’ giải trừ năng lực thức tỉnh.]
Khi trạng thái thức tỉnh của Han Chorok được giải trừ, tôi cũng lập tức hủy Chuyển Trạng Thái. Cùng lúc đó, Han Chorok lảo đảo ngã quỵ, Kim Hana liền chạy tới đỡ lấy hắn, còn Baek Tae Ra thì nhìn tôi trân trối, không thể tin nổi.
“…Thật à? Cậu thật sự làm hắn bình tĩnh lại được sao?”
“Chứ còn gì nữa. Cậu sống mà cứ đa nghi như thế hoài hả?”
“Không, ý tôi là… cậu thật sự cứu được Chorok đấy hả? Khi hắn suýt nữa rơi vào trạng thái không thể chiến đấu ấy?”
“Cái đó mà cậu cũng không tin à? Cậu đúng là kỳ cục thật đấy. Tôi không phải người chính nghĩa gì đâu, nhưng cũng không phải loại rác rưởi đem mạng người ra đùa giỡn.”
“…”
Này, cái ánh mắt đó là sao? Cậu nhìn tôi kiểu gì vậy? Thật sự nghĩ tôi là loại rác rưởi đấy hả?
Dù tôi đã giải thích rõ ràng, Baek Tae Ra vẫn giữ vẻ mặt như không tin nổi. Cái ánh mắt ngờ vực ấy khiến tôi khó chịu, bèn bĩu môi quay mặt đi. Nhưng rồi ngay lập tức, tôi phải hối hận vì quay đi đúng lúc ánh mắt tôi chạm phải một ánh nhìn vô cùng áp lực đến nghẹt thở đến mức tôi thầm nghĩ
“Lẽ ra cứ nhìn Baek Tae Ra còn hơn…”
Chết tiệt, lại bắt gặp ánh mắt đó nữa rồi. Làm ơn buông tha cho cái thân này một chút đi…
“Seon Woo-ssi, không đùa đâu nhé, thật sự là guild bọn tôi…ưm!”
“Đây là cảnh cáo lần thứ ba rồi đấy. Đã bảo đừng làm rồi mà.”
Lần này cũng may, Lee Jae Hee lại đứng ra ngăn cản lời mời gia nhập guild của Shin Sora. Vấn đề là giọng hắn lạnh đến mức chính tôi cũng phải rùng mình. Đó là âm thanh lạnh lẽo như băng, nặng trĩu cảnh cáo đến mức khiến tôi giật bắn người, lùi lại theo phản xạ.
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master bị ảnh hưởng. Kỹ năng độ hảo cảm giảm –1.]
[Cảnh báo: Kỹ năng độ hảo cảm rơi vào trạng thái âm, trạng thái bất lợi U sầu được kích hoạt.]
Quái quỷ gì vậy? Tôi đã làm gì chứ? Người mời gia nhập guild là Shin Sora mà?!
Dù chẳng biết hắn thật sự bực mình hay chỉ cố tình tỏ ra như vậy để cảnh cáo, nhưng độ hảo cảm lại giảm và tôi lại rơi vào trạng thái bất lợi.
Có lẽ là cố tình thật. Như thể hắn đang nhắc nhở tôi hãy biết thân biết phận đi.
Cảm giác chân mình bủn rủn, tôi lùi lại, ngồi thụp xuống đất. Lee Jae Hee vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng ấy, quay sang nhìn Shin Sora.
Dù ánh mắt hắn sắc lạnh đến mức ai cũng phải chột dạ, nhưng Shin Sora vẫn trừng mắt lại, chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Nhìn cảnh đó, chẳng ai nghĩ họ là một đôi.
Sao thế nhỉ? Dù gì hai người từng đính hôn cơ mà? Vậy mà quan hệ của họ lại căng thẳng thế này sao?
“Thật sự định làm vậy à? Mấy chuyện tôi giúp cậu, cậu quên cả rồi hả? Tôi bị ép đính hôn với cậu để cậu khỏi bị phiền phức đấy! Thế mà giờ cậu lại cư xử tiểu nhân thế này à?!”
…Hở? Cái gì thế này?
“Thế cô quên ai đã giúp guild master của cậu lên làm lãnh đạo liên minh rồi hửm? Chuyện đó tôi giúp xong từ lâu rồi đấy. Hợp đồng trao đổi xong xuôi rồi thì thôi lôi ra phiền phức nữa đi.”
…Gì cơ? Chẳng phải hai người hủy hôn vì tính cách Lee Jae Hee có vấn đề à? Hóa ra tôi đoán sai?
“Kết thúc cái gì mà kết thúc?! Tôi bị nhốt trong nhà cả tháng nay rồi còn gì! Nhân tiện nói luôn, chuyện đó cậu bảo sẽ xử lý rồi mà? Thế sao mỗi lần mở TV lên là lại thấy tin tức về vụ đó hả?!”
Shin Sora gào lên giận dữ, khiến Baek Tae Ra khổ sở lẩn đi như thể chuyện này đã quá quen thuộc.
Kim Hana bế Han Chorok kiểu công chúa đứng xa cũng lặng lẽ dừng lại, không dám chen vào.
Gì đây? Thế giới quan tôi biết tan vỡ luôn rồi. Hai người đó không phải thích nhau sao? Trong game, độ ăn ý giữa Lee Jae Hee và Shin Sora vốn rất tốt, dễ dàng nâng cao độ thiện cảm cơ mà?
Nhưng mối quan hệ giữa họ ở thế giới này lại khác xa những gì tôi tưởng tượng.
Dần dà sống ở đây, tôi nhận ra thế giới này khác biệt với game ở những chi tiết nhỏ.
Và có vẻ như tình huống hiện tại cũng là một trong số những khác biệt tinh tế đó.
“Chuyện đó tôi đã xử lý rồi, sắp xong thôi. Vậy nên cô đừng lôi chuyện đó ra để nói linh tinh với người guild khác nữa.”
“Bộ cậu tưởng Seon Woo-ssi là của cậu hả? Làm như chỉ cần thành hội viên guild là cậu sở hữu người ta vậy?”
“Là của tôi. Ký hợp đồng, đóng dấu rồi thì là người của tôi chứ sao.”
Khoan đã, cái quái gì nữa đây? Tôi ký hợp đồng đóng dấu bao giờ? Ý hắn là cái hợp đồng Supporter độc quyền ép buộc kia sao?!
Dù là cái hợp đồng đó đi chăng nữa, tại sao tôi lại là người của hắn cơ chứ! Chẳng qua chỉ là cả hai cùng đeo một chiếc nhẫn, thứ vật phẩm dùng để ký kết hợp đồng, ngoài ra thì giữa tôi và hắn chẳng có gì cả.
Hơn nữa, cái cách nói của hắn thật sự rất chướng tai. Rõ là cái thói quen tán tỉnh linh tinh chẳng bỏ được. Ngay lúc tôi còn đang tức tối đến mức muốn bước lên đối mặt, bất chấp cả trạng thái U sầu, thì…