[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 47
47.
Bình thường thì khi người ta định nói gì đó, người đối diện cũng nên liếc nhìn lấy một cái cho phải phép chứ. Đằng này, tôi quay sang Chorok và Baek Tae Ra, mong cầu chút cứu viện, nhưng cả hai đều lảng tránh ánh mắt tôi, như thể chẳng biết tôi là ai. Chỉ còn chút hy vọng nơi Kim Hana, nhưng cô ấy lại đang tập trung quan sát hầm ngục, chẳng thèm để ý.
“Vẫn còn Nightmare. Ta có tiến thẳng vào không?”
“Để Sora vào trước, ổn định vị trí rồi chúng ta theo sau.”
“Mấy người coi tôi là cái cục sắt vạn năng chắc? Này, tôi cũng đau khi bị đánh đấy, biết không?”
Shin Sora vừa lầu bầu vừa giơ cao chiếc khiên, khởi động nhẹ nhàng. Rồi không chần chừ, chị ấy tiến thẳng vào khu vực cuối cùng, kích hoạt năng lực thức tỉnh.
[Thành viên tổ đội Shin Sora đã khai mở Năng Lực Thức Tỉnh.]
[Sứ đồ của Thần, Thẩm Phán Dị Giáo, xuất hiện.]
[Sứ đồ của Thần, Thẩm Phán Dị Giáo, kích hoạt năng lực thức tỉnh ‘Giá trị của Niềm tin’.]
Chỉ trong khoảnh khắc, Shin Sora đã áp sát Nightmare, toàn thân tỏa ra hào quang vàng kim rực rỡ. Trên bộ giáp trắng bạc sẵn có, lớp áo giáp ánh vàng được bổ sung, phía sau còn xuất hiện thêm chiếc áo choàng đỏ rực bay phần phật.
Khi đã khoác lên mình bộ giáp kiên cố, Shin Sora cắm mạnh chiếc khiên xuống đất, giao toàn thân cho luồng sáng bao quanh. Khuôn mặt chị ấy đầy thành kính, đôi tay chắp lại, quỳ một gối xuống, cất giọng cầu nguyện.
“Khi đối diện thử thách, hãy xem đó là niềm vui trọn vẹn. Vì thử thách niềm tin sẽ rèn luyện sự kiên trì. Dưới thử thách ấy, tôi nguyện giữ vững lòng tin, không chút hoài nghi.”
[Niềm tin của Thẩm Phán Dị Giáo ‘Shin Sora’ đã được chứng minh. Kỹ năng ‘Phòng thủ Bất khả phá’ được kích hoạt.]
Ngay khi lời cầu nguyện vang lên, phía trước Shin Sora xuất hiện một chiếc khiên khổng lồ phủ ánh vàng. Chiếc khiên đó, chừng nào niềm tin của chị ấy còn vững vàng, thì không gì có thể phá vỡ. Trong game, Shin Sora vốn là nhân vật đơn giản, kiên định với niềm tin, chẳng bao giờ lung lay.
Chủ nhân của tấm khiên không thể phá vỡ. Đó chính là Shin Sora.
“Đi thôi.”
Lee Jae Hee, người từ nãy đến giờ vẫn cõng tôi, là người đầu tiên tiến đến sau lưng Shin Sora, đặt tôi xuống. Được che chở sau tấm khiên vàng rực rỡ, tôi ngẩng lên nhìn hắn một cách ngơ ngác. Có lẽ vẻ mặt tôi khi ấy trông khá buồn cười, nên Lee Jae Hee khẽ nhếch mép cười. Hắn giơ hai tay ra trước, và ngay lập tức, hai thanh kiếm đen tuyền như nuốt trọn ánh sáng hiện lên, mỗi tay nắm lấy một thanh, trên lưỡi kiếm hiện lên những hoa văn đỏ rực.
Kiếm sĩ song kiếm. Khoảnh khắc Lee Jae Hee mạnh nhất không phải khi hắn dùng phép thuật, mà chính là khi hắn cầm trong tay đôi kiếm ấy.
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, vốn dĩ luôn trầm lặng, giờ đây ánh lên tia sáng lạ thường. Khi ánh mắt ấy giao nhau với tôi chỉ trong một khoảnh khắc, tôi gần như nín thở.
Nhưng chưa kịp nhận ra cảm giác đó là gì, Lee Jae Hee đã bật người như chiếc lò xo, nhảy vọt lên cao, hướng thẳng về phía Nightmare. Con quái vật nhận ra đòn tấn công sắp tới, lập tức chuẩn bị kỹ năng đáp trả. Thật may, lời cầu nguyện của Shin Sora vẫn kịp thời bảo vệ tất cả.
“Hãy mạnh mẽ và can đảm. Suốt đời ngươi sẽ không có ai chống lại được. Cầu mong mọi lưỡi kiếm chắn trước mặt đều hướng về ta. Cầu mong ta đủ mạnh mẽ và can đảm để đối diện.”
[Sứ đồ của Thần, Thẩm Phán Dị Giáo, đã kích hoạt năng lực thức tỉnh ‘Tự Hy Sinh’.]
[Mọi đòn tấn công của Nightmare đều chuyển hướng về Thẩm Phán Dị Giáo Shin Sora.]
Kỹ năng Tự Hy Sinh là một loại kỹ năng khiêu khích, khiến toàn bộ sự chú ý và đòn tấn công của quái vật dồn hết lên bản thân người sử dụng. Đó là sức mạnh chỉ có thể sử dụng khi đủ sức chịu đựng về thể lực lẫn phòng thủ.
Đúng lúc Nightmare chuẩn bị tung đòn tấn công về phía Lee Jae Hee, kỹ năng của Shin Sora đã kịp thời chuyển hướng sự chú ý của nó về chị ấy.
[Nightmare kích hoạt kỹ năng tấn công ‘Tiếng Thét Trong Ác Mộng’.]
“GRAAAARGH!”
Ngay khi Nightmare kích hoạt kỹ năng, cái miệng rộng đến tận mang tai của nó há ra dữ dội. Một luồng năng lượng đen kịt hội tụ trước miệng, xoáy tròn một cách đáng sợ.
Quả cầu năng lượng đen đặc cuộn tròn lại, không chần chừ, lập tức bắn thẳng về phía tấm khiên vàng kim – chính xác là về phía Shin Sora.
[‘Tiếng Thét Trong Ác Mộng’ của Nightmare đã va chạm với ‘Phòng Thủ Bất Khả Phá’ và bị tiêu diệt.]
[Đội trưởng Lee Jae Hee kích hoạt bí kỹ ‘Phi Thiên Kiếm’.]
Quả cầu đen vỡ nát thành những âm thanh rợn người khi chạm vào tấm khiên vàng kim, rồi dần co lại và tan biến hoàn toàn. Cùng lúc đó, Lee Jae Hee bật nhảy, một cú nhảy duy nhất đưa hắn lên ngang tầm với Nightmare, ném một trong hai thanh kiếm đang cầm thẳng vào bụng quái vật.
Tiếp đất nhẹ nhàng, Lee Jae Hee lại lao lên, nhảy vọt lần nữa. Hắn dẫm lên thanh kiếm đang cắm vào bụng Nightmare, lấy đà, đâm thanh kiếm còn lại sâu vào bụng quái vật rồi phóng ngược lên cao. Lưỡi kiếm từ bụng lên vai xé toạc cơ thể Nightmare bằng sức mạnh khủng khiếp.
[Nightmare đã chịu vết thương chí mạng.]
“GRAAAAA!”
Nightmare rống lên đau đớn. Vết chém sâu, thay vì máu, lại tuôn ra làn khói đen đặc.
Khi còn chơi game, tôi từng phàn nàn: “Sao lại là khói? Máu sẽ đáng sợ hơn.” Nhưng giờ, đối mặt với nó, tôi chỉ thấy rùng mình. Luồng khói đen uốn lượn dày đặc, toát ra một thứ cảm giác đe dọa gấp bội so với máu.
Trong lúc tôi còn đứng như hóa đá, Baek Tae Ra bước lại gần, vỗ nhẹ vào lưng tôi.
“Sao cứng đơ người ra vậy?”
“À, không… chỉ là…”
“Sợ chúng ta thua à?”
“…”
“Yên tâm đi. Bọn tôi không thua đâu. Mà kể cả có thua, Lee Jae Hee cũng không thua.”
Hắn nở nụ cười đầy tự tin, đôi mắt lấp lánh ánh sáng kiêu hãnh. Gương mặt đẹp đẽ ấy càng thêm rạng rỡ, tỏa sáng như một đóa hoa.
Ánh mắt và nụ cười ấy đang nói với tôi rằng: “Hãy tin tưởng đi. Dù chẳng thể tin ai, thì ít nhất hãy tin vào Lee Jae Hee.”
Sự tin tưởng ấy lan tỏa, khiến đôi vai tôi dần thả lỏng. Đúng như Baek Tae Ra nói, nhân vật chính như Lee Jae Hee thì không thể thua được. Chỉ nghĩ vậy thôi mà tiếng gầm của Nightmare cũng bớt đáng sợ đi phần nào.
Nhưng nói vậy, chứ vẫn còn quá sớm để yên tâm.
[Nightmare kích hoạt kỹ năng tấn công ‘Sự Tái Sinh Của Ác Mộng’.]
[Hiệu ứng đầu tiên của ‘Sự Tái Sinh Của Ác Mộng’ là triệu hồi ‘Ác Mộng’ đến nơi này.]
Ngay khi thông báo hiện lên, từ mặt đất trồi lên những nhánh dài đen kịt, tựa như những xúc tu cắm sâu xuống đất. Chúng trồi lên từ những kẽ nứt, mọc tua tủa không theo quy luật, trên thân lại mọc đầy những chiếc gai hình móc câu sắc nhọn, trông như chỉ cần chạm phải cũng đủ để xé toạc da thịt.
Ngay lúc đó, một nhánh tua khổng lồ màu đen bất ngờ trồi lên gần tấm khiên, quét thẳng qua đỉnh đầu tôi.
“Aaaa!”
Tiếng hét thất thanh của tôi vang vọng cả hầm ngục khi tôi ngồi bệt xuống đất. Baek Tae Ra khoanh tay, cười cười trêu chọc.
“Coi cái giọng kìa. Thật sự coi nơi này là nhà riêng luôn rồi.”