[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 44
44.
Vào trong hầm ngục, cảnh vật vẫn giống hệt lần trước—một đồng cỏ rộng lớn trải dài. Lũ hươu với cặp sừng to lớn đang gặm cỏ rải rác khắp nơi. Theo thời gian, quái vật đã tái sinh, nhưng không dày đặc như lúc đầu, chỉ lác đác chỗ này chỗ kia.
[Thành viên tổ đội Shin Sora đã tiêu diệt Hươu Sừng Khổng Lồ.]
“Lâu rồi không đi hầm ngục cấp C ha?”
[Thành viên tổ đội Shin Sora đã tiêu diệt Hươu Sừng Khổng Lồ.]
Shin Sora vừa tươi cười ngoảnh lại nhìn chúng tôi, tay thì vẫn nhẹ nhàng hạ gục quái vật, khiến bảng trạng thái liên tục hiện lên.
“Quái dễ thương thật đấy.”
[Thành viên tổ đội Shin Sora đã tiêu diệt Hươu Sừng Khổng Lồ.]
[Thành viên tổ đội Shin Sora đã tiêu diệt Hươu Sừng Khổng Lồ.]
[Thành viên tổ đội Shin Sora đã tiêu diệt Hươu Sừng Khổng Lồ.]
[(……)]
Con quái được cô ấy gọi là dễ thương vừa bị Shin Sora lấy mũi khiên đâm xuyên cổ. Cô thong thả bước tới, xử lý tiếp con khác. Cây khiên trông vừa nặng vừa chắc ấy, mỗi lần vung lên là lũ quái gần đó đổ rạp xuống hết.
“Keee… ặc!”
“Ui, nghe nó kêu kìa?”
[Thành viên tổ đội Shin Sora đã tiêu diệt Hươu Sừng Khổng Lồ.]
Con quái đang rú lên chưa kịp hết câu thì cái cổ đã lìa khỏi thân, nằm gục xuống. Tôi thì đứng đấy, mắt tròn mắt dẹt nhìn cảnh tượng ấy mà run rẩy, còn Lee Jae Hee và Han Chorok thì mặt đơ như tượng, nhìn đi hướng khác.
“Mấy đứa này dễ thương ngang ngửa Han Chorok nhà mình.”
“….”
Con quái được so với Han Chorok thì đang co giật, cái cổ gần đứt lìa. Shin Sora nhoẻn miệng cười, vung khiên đập nốt cú nữa cho nó đi luôn, rồi quay sang nhìn hắn.
Cũng dễ hiểu khi hắn đang lén xoa cổ như thế.
“Cưng dễ thương của chị, bao giờ vào guild chị nào? Hửm?”
“……Guild đó chỉ nhận nữ hunter thôi.”
“Ừ nhỉ. Nhưng cưng mà tháo cái của nợ kia đi, chị nhận ngay! Giữ làm gì cho mệt?”
“….”
“Biết chị thương cưng lắm mà, đúng không? Lúc chị còn cưng chiều thì lẹ cái chân qua đây.”
[Thành viên tổ đội Shin Sora đã tiêu diệt Hươu Sừng Khổng Lồ.]
[Thành viên tổ đội Shin Sora đã tiêu diệt Hươu Sừng Khổng Lồ.]
[Thành viên tổ đội Shin Sora đã tiêu diệt Hươu Sừng Khổng Lồ.]
Tôi thầm nghĩ: hai câu cưng chiều nữa là chắc cô ấy vung khiên xử lý luôn cái của nợ ấy cũng nên…
Nụ cười tươi rói của Shin Sora lẽ ra phải mang lại cảm giác dễ chịu, nhưng với tôi lại thành rợn cả người.
Cô ấy có cái kiểu nghĩ rằng đàn ông mà không phá nổi khiên của mình thì không đáng mặt đàn ông. Tất nhiên, Shin Sora cũng là một hunter hạng S, class chính Chiến Binh, phụ là hiệp sĩ hộ vệ—một tanker (người đỡ đòn) chính hiệu.
Cho đến giờ, người duy nhất phá nổi khiên của cô chắc chỉ có Lee Jae Hee. Có lẽ vì thế mà cô mới nhận lời cầu hôn của hắn.
Nghĩ lại, hai người từng đính hôn rồi huỷ, giờ lại cùng đứng chung trong một tổ đội… Dù đã hơn tháng trôi qua, dân tình vẫn chưa ngừng bàn tán về Shin Sora và Lee Jae Hee.
Tôi cứ len lén ngó hai người họ, rồi chẳng may ánh mắt lại va vào Lee Jae Hee. Hắn nhướn mày như hỏi nhìn gì đấy?
“Sao thế?”
“…Sao là sao?”
“Cậu vừa nhìn tôi còn gì.”
“Tôi á? Không hề nhé.”
Tôi tỉnh bơ lắc đầu, rồi quay lại ngó Shin Sora đang xử lý mấy con quái. Bên cạnh cô là Han Chorok, trông hắn cứ lúng túng mỗi lần cô ấy nói câu gì. Thấy hắn bị dìm thế kia, thú vị thật. Đáng đời lắm!
“Cậu để tâm đến vị hôn thê cũ của master thế à?”
Nhưng cái thằng điên này dai dẳng thật. Có lẽ do thiếu ngủ nên đầu óc nó mới lộn xộn thế này. Chứ bình thường, ai đời lại đi nói mấy câu nhảm nhí như vậy.
“Cậu điên à?”
Vừa nghe tôi đáp, Lee Jae Hee nhếch mép cười. Nụ cười ấy trông vừa rợn người vừa đầy điềm xấu. Tôi cảm giác như cái bảng trạng thái quen thuộc “tâm trạng của master tồi tệ” sắp hiện ra đến nơi.
“Không thì sao cậu cứ liếc mắt ngó xem tôi với Shin Sora thế nào?”
“……Ai liếc? Tôi không biết cậu nói gì luôn đấy. Không phải tôi đã nói rồi à? Tôi đâu thèm để tâm Hunter Lee Jae Hee gặp ai, yêu ai.”
Nhờ Shin Sora dọn dẹp xong bọn quái quanh đây, bầu không khí có vẻ yên ổn hơn. Nhưng ngay đúng lúc ấy, cái bảng thông báo đỏ lòm lại nhảy ra.
[Cảnh báo: Tâm trạng của master tồi tệ, độ thân thiết –1.]
[Cảnh báo: Tâm trạng của master tồi tệ, độ thân thiết –1.]
[Cảnh báo: Tâm trạng của master tồi tệ, độ thân thiết –1.]
[Cảnh báo: Độ thân thiết âm, hiệu ứng trạng thái bất lợi U Sầu được áp dụng.]
Mẹ nó chứ!
Cái skill chết tiệt này vừa tụt phát xuống âm, toàn thân tôi rã rời, uể oải, cảm giác u ám bao trùm. Shin Sora, đang lôi kéo Han Chorok với vẻ mặt bối rối, quay sang nhìn tôi đầy thắc mắc. Có lẽ cô ấy thấy lạ khi một thằng chẳng hề đụng tới con quái nào mà lại dính detăng cường.
Nhưng trước khi Shin Sora kịp hỏi gì, Lee Jae Hee đã hành động như thường lệ—móc tôi lên vai, khiêng như khiêng bao gạo. Lưng tôi lại gập làm đôi, đầu chúi xuống vai hắn y như lần trước.
Không lẽ… cái vụ âm điểm kia là mưu kế sẵn từ đầu?
Đúng lúc đó, Shin Sora tiến lại, liếc qua liếc lại giữa tôi và Lee Jae Hee rồi hỏi:
“Cậu làm gì đấy?”
“Làm gì là làm gì?”
“Tôi hỏi sao lại vác cậu ấy lên như thế.”
“Chạy chậm lắm. Sắp phải di chuyển rồi, người này chẳng theo kịp tốc độ bọn tôi đâu. Với lại đang dính trạng thái bất lợi nữa.”
“…….”
Dù nghe Lee Jae Hee giải thích vậy, Shin Sora vẫn giữ nguyên vẻ nghi ngờ.
“Ờm hừm?”
“…….”
“Hmmmmmm?”
“Gì?”
“Không có gì đâu.”
Bình thường người ta sẽ hỏi “không gì là không gì?” chứ? Nhưng cô ấy lắc đầu cái rụp, mái tóc tung bay ngay sát má tôi, rồi nhoẻn miệng cười tinh quái.
Dù thế, Lee Jae Hee chẳng nói thêm lời nào, chỉ liếc mắt ra hiệu cho Han Chorok. Thế là cả đội bắt đầu phóng đi với tốc độ khủng khiếp.
“Ack, đau! Đau thật đấy!”
“Im miệng. Coi chừng cắn phải lưỡi giờ.”
“…….”
Thông báo sớm tí thì chết à? Lưỡi cắn mất rồi còn đâu. Cái đồ khốn này. Đau chết đi được.
Khác với lần trước khi bọn tôi chạy ngang qua cánh đồng rồi dừng lại ở rìa rừng, lần này cả nhóm cứ thế xuyên thẳng qua rừng mà không hề dừng lại. Dĩ nhiên, lũ sâu bọ lại từ đâu rơi xuống, phun ra thứ chất lỏng kỳ quặc từ miệng, bày trò cản đường.
“Cái quái gì thế này! Á, đừng có phun mấy thứ ghê tởm ấy lên cái khiên quý giá của tôi chứ!”
Sora-ssi đang dẫn đầu bỗng ôm chặt lấy chiếc khiên, nhanh như chớp lẩn ngay ra phía sau cậu – Han Chorok. Thật không hiểu nổi đây có phải là người vừa nãy còn hăng máu bổ gãy cổ lũ nai bằng chính cái khiên đó không nữa.
Dù sao thì, một khi Sora-ssi đã lùi lại, người mở đường cho cả nhóm tất nhiên là Han Chorok. Hắn lặng lẽ xử lý từng con quái khi tiến về phía trước, cho đến khi bất chợt đứng khựng lại. Ngay sau đó, Sora-ssi cũng dừng bước, mắt đảo quanh như thể cảm nhận được điều gì đó.
Ở phía sau họ, tôi vẫn bị Lee Jae Hee vác lủng lẳng trên vai, chỉ còn biết nhìn đống xác sâu bọ mà buồn bã. Nhưng rồi hắn cũng đặt tôi xuống, để tôi đứng vững trên mặt đất. Chưa kịp thở phào, tôi đã cảnh giác đảo mắt khắp nơi, không biết sắp có thứ gì nhảy xổ ra tiếp.
Tôi vừa đưa tay che cái lưỡi vẫn còn đau nhức vì cắn phải khi bị tên kia lôi đi vừa thầm nguyền rủa Lee Jae Hee trong bụng.
Mải lầm bầm, thì giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi ngẩng đầu.
“May quá! Cậu tỉnh lại rồi.”
Kim Hana-ssi nhảy phốc từ trên cây xuống, gương mặt sáng bừng vui mừng, vỗ vỗ vào vai Han Chorok. Ngay sau đó, Baek Tae Ra cũng lộ diện, đôi mắt sắc lẹm liếc Han Chorok rồi thẳng tay véo lấy má cậu ấy.
“Làm bọn này lo gần chết! Biết chưa hả, đồ khốn!”
“…Đau.”
“Phải đau mới nhớ đời chứ! Biết bọn này lo cho cậu thế nào không hả?”
“Xin lỗi.”
Dù miệng thì than đau, nhưng hắn chẳng hề gạt tay Baek Tae Ra ra, cứ thế ngoan ngoãn để yên cho cô ấy véo má mình. Không hiểu sao tôi thấy cảnh tượng ấy kỳ lạ. Đây là Han Chorok mà tôi biết thật sao?
Nhìn quanh thì ai cũng xem chuyện đó là bình thường cả, nên tôi cũng đành ngậm miệng, chỉ dám đứng ngoài hóng chuyện.
Sau khi chắc chắn Han Chorok ổn, Hana-ssi mới quay sang phía tôi và những người còn lại, nở nụ cười rạng rỡ. Rồi cô ấy lập tức lao về phía Shin Sora-ssi – người đang ôm chiếc khiên của mình như báu vật.
“Chị Sora! Chị cũng tới à!”
“Chào em, Hana. Jae Hee nhờ nên chị đến giúp. Em thì sao, ở lại hầm ngục mà vẫn ổn chứ?”
“Em ổn ạ. Có Taera ở cùng nữa mà.”
“Hừm. Chị thì chẳng tin tưởng lắm. Taera nhà mình ngoài việc heal ra thì yếu lắm.”
Sora-ssi liếc nhìn Baek Tae Ra, người từ nãy đến giờ vẫn cố né ánh mắt chị ta. Nhưng Sora-ssi đâu dễ buông tha.
“Ơ kìa? Nhìn thấy rồi mà còn không chào à?”
“…Chào chị Sora.”
“Ừ, Taera, chào em. Hôm nay vẫn xinh lắm nha. Nhân tiện, muốn vào guild chị không?”
Ồ, chuyện này hay à nha.
Baek Tae Ra lập tức né tránh, lùi về sau trốn sau lưng Han Chorok. Còn hắn thì bất đắc dĩ trở thành bia đỡ đạn, gương mặt trông cũng chẳng thoải mái gì.
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để tôi hình dung ra mối quan hệ giữa họ. Đỉnh chuỗi thức ăn, tất nhiên là Lee Jae Hee, nhưng đứng ngang hàng không ai khác ngoài Shin Sora-ssi.
Và tôi? Tôi vẫn là con tép nhỏ nhất trong cái chuỗi ấy thôi.
…