[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 42
42.
Như Lee Jae Hee nói, chẳng bao lâu sau Han Chorok tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, hắn liền chạy đến bên Lee Jae Hee, cúi đầu xin lỗi.
Tôi đứng khoanh tay một bên, nghiêng đầu quan sát, đợi xem bao giờ mới đến lượt mình. Người chịu khổ nhất trong vụ này đâu phải Lee Jae Hee, là tôi đây chứ!
Vậy mà Han Chorok chỉ lướt qua tôi, liếc nhìn một cái, rồi coi như chẳng có gì xảy ra. Không một lời cảm ơn.
Đúng là cái đồ vô ơn… Mẹ kiếp. Đừng mong tôi giúp lần hai.
Liếc xéo hắn, tôi cũng lười cãi, lặng lẽ đi theo hai người ngồi xuống ghế sofa. Lúc nào không hay, Lee Jae Hee và Han Chorok đã bắt đầu trao đổi nghiêm túc về việc clear hầm ngục.
“Mấy người kia đâu? Có an toàn không?”
“Như cậu thấy, tôi với Yeon Seon Woo đều ổn. Hai người còn lại chắc cũng không sao.”
“‘Chắc là sao chứ…”
“Họ ở lại giữ hầm ngục không reset. Hana và Taera vẫn chờ ở đó.”
Càng nói, sắc mặt Han Chorok càng tối lại. Lee Jae Hee nhìn hắn, gương mặt trống rỗng không biểu cảm. Không có trách móc, cũng chẳng dỗ dành. Chỉ là cái im lặng buộc người ta tự sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Còn tôi ngồi bên cạnh gục đầu xuống sofa, mắt lờ đờ như sắp ngủ gật.
Dính vào cái cuộc trò chuyện nặng nề này làm gì, khi thể xác lẫn tinh thần của tôi đã mệt mỏi quá mức? Giữa trưa bị Lee Jae Hee kéo đi hầm ngục, cả đêm lại dùng kỹ năng cứu Han Chorok, thế là quá đủ.
Dù mana của tôi đã hồi phục nhờ bình bình thuốc Lee Jae Hee cho, nhưng mà…
Khoan, tôi đã dùng Kẻ Mộng Mơ bao lâu rồi nhỉ?
Lê lết người dậy, tôi ngó đồng hồ trên cổ tay.
5 giờ sáng. Trời sắp sáng.
Con số ngoài dự đoán khiến tôi lập tức tính toán trong đầu.
Bắt đầu dùng kỹ năng từ khoảng 2 giờ sáng, trừ thời gian xử lý Han Chorok khi hắn bạo nộ và dọn dẹp căn nhà tanh bành, tính ra cũng tầm 2 tiếng đồng hồ sử dụng Kẻ Mộng Mơ.
…Nhưng mà, chuyện đó sao có thể?
“Hiểu rồi. Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị.”
“Ừ, gặp ở trước hầm ngục.”
“Vâng.”
Hầm ngục? Trong lúc tôi đang mãi tính toán, câu chuyện đã đi đến đâu rồi chẳng biết, Han Chorok đứng dậy, đi thẳng ra cửa. Tôi ngây người nhìn theo cái dáng khỏe mạnh, chẳng còn gì là người vừa bạo nộ, vội vã hỏi Lee Jae Hee:
“Cậu ta đi đâu đấy?”
“…Lúc nói chuyện cậu không nghe chắc?”
Lee Jae Hee khựng lại một chút, rồi nhíu mày, uể oải ngả người ra sofa. Thái độ lười nhác đó khiến tôi cũng bực mình nhăn mặt theo.
Mệt thì ai chẳng mệt? Chẳng lẽ mệt chút cũng không được hay sao?
“Tôi… tôi có chút việc nghĩ ngợi mà. Nói đi, cậu không định giải thích thật đấy chứ?”
“…Haa. Cậu ta chuẩn bị để vào lại hầm ngục.”
…Xong rồi à?
Có vẻ hắn định kết thúc thật, Lee Jae Hee không nói thêm gì nữa. Tôi nhìn chằm chằm hắn, mong đợi, nhưng hắn vẫn lười nhác nằm đó như thể thở cũng là việc phiền phức.
“Vậy, nếu hỏi chuyện khác thì được không?”
“Nếu tôi bảo đừng hỏi nữa thì cậu có chịu không?”
“….”
Chậc. Đúng là cái đồ nhạy cảm, khó chiều.
Nhưng mà, bảo tôi đừng hỏi thì tôi lại càng muốn hỏi. Nhất là khi chuyện này thực sự rất quan trọng.
“Này, tôi nãy giờ cứ nghĩ mãi… Tôi dùng kỹ năng tận 2 tiếng đồng hồ đấy. Nhưng với lượng mana của tôi thì, tính thế nào cũng không đủ được. Tôi thắc mắc là chuyện quái gì đã xảy ra.”
“….”
Ngay khi tôi vừa dứt lời, Lee Jae Hee có vẻ định đáp, nhưng rồi lại ngậm miệng im bặt.
Lee Jae Hee bí lời… thật sự là một cảnh hiếm có.
Bình thường tôi sẽ tranh thủ đá xoáy ngay, nhưng lần này, không hiểu sao lại thấy có điềm chẳng lành. Tự dưng tôi cũng câm nín theo.
Cảm giác… biết thì muốn biết mà cũng không cần biết. Lạnh sống lưng kiểu gì ấy…
Lee Jae Hee vẫn che miệng như kẻ gặp khó xử, cuối cùng chậm rãi lên tiếng:
“Tôi dùng bình thuốc, liên tục hồi mana cho cậu.”
À, ra vậy. Cách đó thì hợp lý rồi. Nhưng mà…
“Khoan, bình thuốc mana đó… chỉ cần đổ lên người là được à?”
“…Cậu nghiêm túc hỏi vậy hả?”
Lee Jae Hee ngẩng đầu, nhìn tôi không thể tin nổi. Biểu cảm đó, tôi không mong đợi chút nào. Lẽ ra hắn phải kiểu “cậu cũng biết ít nhỉ” mới đúng. Nhất định là vậy!
“….”
Tôi ngậm miệng, trừng mắt nhìn lại, còn Lee Jae Hee thì như không thèm giấu nổi nụ cười khinh bỉ, nhếch mép hỏi:
“Không hỏi thêm nữa à?”
“…Không.”
“Sao thế? Tôi đang định trả lời tử tế mà.”
“Thôi, hết tò mò rồi. Mọi chuyện suôn sẻ là được.”
“Hmm.”
[Bởi vì tâm trạng của Master trở nên tốt hơn, mức độ độ hảo cảm +1.]
Cái quái…! Sao lại vui vẻ vào lúc này?! Thật sự điên rồi!
Tôi hoảng hồn nhìn chằm chằm cái bảng trạng thái vừa hiện lên, quay sang lườm Lee Jae Hee thì hắn lại cười nhếch mắt, cái kiểu cười hồ ly ranh ma khiến tôi nổi hết da gà.
“Đ-đừng có làm thế!”
“Làm gì cơ?”
[Bởi vì tâm trạng của Master trở nên tốt hơn, mức độ độ hảo cảm +1.]
“Cái… cái đó! Tôi bảo đừng làm rồi mà! Giờ này mà còn…”
“Cái này?”
[Bởi vì tâm trạng của Master trở nên tốt hơn, mức độ độ hảo cảm +1.]
Khoan… đợi đã?
Trong lúc tôi đang chết đứng vì sốc, Lee Jae Hee nở nụ cười như thể hắn đã nuốt sống ít nhất cả chục người.
“À, hay cậu muốn tôi khó chịu?”
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master trở nên tệ đi, mức độ độ hảo cảm -1.]
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master trở nên tệ đi, mức độ độ hảo cảm -1.]
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master trở nên tệ đi, mức độ độ hảo cảm -1.]
Cái gì vậy? Tôi từ từ xóa đi nét mặt hoang mang, đờ đẫn nhìn Lee Jae Hee.
Sao… lại có thể điều khiển thế này…
[Bởi vì tâm trạng của Master trở nên tốt hơn, mức độ độ hảo cảm +1.]
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master trở nên tệ đi, mức độ độ hảo cảm -1.]
“Vừa nãy cậu làm gì đấy?”
“Làm gì cơ?”
“Cái này này… từ bao giờ mà cậu điều khiển được…”
“Từ hôm đầu tiên? Thử vài lần là thấy được rồi.”
“…”
Ngay lập tức, trong đầu tôi hiện lên cái ngày đầu tiên mà Lee Jae Hee nhắc tới. Cái ngày chết tiệt khi tôi bị kéo đến đây, gỡ mãi không được cái nhẫn quỷ quái, rồi bỗng dưng bị triệu hồi.
Lúc đó, đúng là cái tên điên này tâm trạng cứ lên xuống thất thường, đến lúc thì -3 một lèo, rồi dính cái trạng thái đáng xấu hổ kia…
Ủa? Khoan đã?
Tôi chớp mắt chậm rãi, không thể rời mắt khỏi Lee Jae Hee. Hắn thì nheo mắt cười, như muốn nói giờ mới nhận ra à?
“Cậu nên ngoan ngoãn với tôi hơn chút nhỉ?”
“….”
Cái đồ… chó má… điên rồ…! Làm đủ trò để cứu Han Chorok còn chưa đủ sao? Tôi chịu đựng lắm rồi đấy!
Thế mới nói, sống tử tế cũng chẳng để làm gì. Nhưng mà, tôi còn biết làm gì? Giờ thành con mồi rồi.
“Vậy… tôi phải làm gì để ngoan ngoãn đây?”
“Chuyển tới sống ở đây đi.”
“…Hả?”
“Đêm nào cũng phải chạy qua chạy lại mệt lắm đúng không? Cậu chẳng bảo sống ở nhà thế này là mơ ước còn gì?”
Ờ thì… tôi nói cho vui miệng để dỗ cậu thôi! Ai mà muốn sống ké ở nhà người khác, nhà rộng thênh thang để làm gì? Đã thế còn phải sống chung với cái tên u ám như cậu nữa… Ai mà chịu nổi?
Tôi choáng váng đến mức chẳng buồn bật cười.
“Không… tôi thấy cũng ổn mà. Cứ đi đi về về thế này được rồi.”
“Thế thì tùy.”
Lee Jae Hee phớt lờ, duỗi dài người trên ghế sofa, nhắm mắt nghỉ.
Đang ném tảng đá vào lòng tôi làm dậy sóng, giờ hắn lại thản nhiên như chẳng có gì. Thật là…
Tôi lườm cái gò má sắc nét của hắn, rồi thở dài, ngả người xuống sofa. Mắt cay xè, lim dim nhìn trần nhà cao vút phía trên.
Mệt thật sự…
…