[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 41
41.
Ngay lập tức, trong đầu tôi hiện lên cái ngày đầu tiên mà Lee Jae Hee nhắc tới. Cái ngày chết tiệt khi tôi bị kéo đến đây, gỡ mãi không được cái nhẫn quỷ quái, rồi bỗng dưng bị triệu hồi.
Lúc đó, đúng là cái tên điên này tâm trạng cứ lên xuống thất thường, đến lúc thì -3 một lèo, rồi dính cái trạng thái đáng xấu hổ kia…
Ủa? Khoan đã?
Tôi chớp mắt chậm rãi, không thể rời mắt khỏi Lee Jae Hee. Hắn thì nheo mắt cười, như muốn nói giờ mới nhận ra à?
“Cậu nên ngoan ngoãn với tôi hơn chút nhỉ?”
“….”
Cái đồ… chó má… điên rồ…! Làm đủ trò để cứu Han Chorok còn chưa đủ sao? Tôi chịu đựng lắm rồi đấy!
Thế mới nói, sống tử tế cũng chẳng để làm gì. Nhưng mà, tôi còn biết làm gì? Giờ thành con mồi rồi.
“Vậy… tôi phải làm gì để ngoan ngoãn đây?”
“Chuyển tới sống ở đây đi.”
“…Hả?”
“Đêm nào cũng phải chạy qua chạy lại mệt lắm đúng không? Cậu chẳng bảo sống ở nhà thế này là mơ ước còn gì?”
Ờ thì… tôi nói cho vui miệng để dỗ cậu thôi! Ai mà muốn sống ké ở nhà người khác, nhà rộng thênh thang để làm gì? Đã thế còn phải sống chung với cái tên u ám như cậu nữa… Ai mà chịu nổi?
Tôi choáng váng đến mức chẳng buồn bật cười.
“Không… tôi thấy cũng ổn mà. Cứ đi đi về về thế này được rồi.”
“Thế thì tùy.”
Lee Jae Hee phớt lờ, duỗi dài người trên ghế sofa, nhắm mắt nghỉ.
Đang ném tảng đá vào lòng tôi làm dậy sóng, giờ hắn lại thản nhiên như chẳng có gì. Thật là…
Tôi lườm cái gò má sắc nét của hắn, rồi thở dài, ngả người xuống sofa. Mắt cay xè, lim dim nhìn trần nhà cao vút phía trên.
Mệt thật sự…
…
Chưa kịp hồi phục, tôi lại theo Lee Jae Hee lên xe, hướng về hầm ngục. Như lần trước, hắn lái xe, còn tôi gục đầu bên cửa sổ, lơ mơ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, cảm giác yên tĩnh quá mức khiến tôi giật mình tỉnh dậy. Vội ngẩng đầu nhìn quanh, đúng lúc đó, Lee Jae Hee ngồi ở ghế lái, mắt vẫn nhắm nghiền chợt mở mắt nhìn tôi.
“Tỉnh rồi à?”
“…Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Chưa được bao lâu đâu. Tỉnh rồi thì xuống xe đi. Han Chorok cũng sắp đến.”
“….”
Gì vậy trời? Đã đến nơi thì gọi tôi dậy chứ, sao lại để tôi tự tỉnh rồi làm người ta áy náy thế?
Lee Jae Hee vẫn giữ giọng điệu thong thả như thường, nhưng trông hắn chẳng giống người vừa mới thức dậy. Bình thường, mỗi khi tỉnh dậy, hắn hay giữ im lặng một lúc, như để tận hưởng dư âm giấc ngủ.
Mà nghĩ lại, với cái chứng mất ngủ kinh niên của hắn, chắc cũng chẳng chợp mắt được trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi.
Thấy tôi tỉnh hẳn, Lee Jae Hee mở cửa bước xuống xe. Tôi cũng lững thững đi theo hắn, bước chân có chút do dự.
Dù là lần thứ hai đến đây, công viên này vẫn khiến tôi có chút lạ lẫm. Trong lúc tôi còn mải ngó nghiêng xung quanh, Lee Jae Hee đã tiến thẳng tới cánh cổng sắt khổng lồ phía trước, đứng lặng lẽ nhìn nó. Trời đã hơn sáu giờ sáng, ánh bình minh hắt lên, nhuộm sáng cả không gian, làm nổi bật bóng dáng hắn.
…Ha. Phải có khí chất thế kia mới làm được nhân vật chính.
Ánh sáng rực rỡ của bình minh xua tan bầu trời đêm, lướt nhẹ qua thân thể Lee Jae Hee, ánh lên từng đường nét. Khuôn mặt hắn thì dửng dưng như chẳng nghĩ ngợi gì, vậy mà lại toát lên dáng vẻ trầm tư đầy suy ngẫm.
Tôi vừa ghen tị, vừa thầm cảm thán khi ngắm nhìn cảnh tượng ấy, thì từ xa vang lên tiếng xe đang tới gần.
Chắc là Han Chorok đến rồi?
Tò mò không biết hắn chuẩn bị gì cho lần vào hầm ngục này, tôi chăm chú nhìn chiếc xe đen đang tiến lại.
Ngay sau đó, phía sau xe của Lee Jae Hee, chiếc sedan màu đen dừng lại. Động cơ tắt, cửa xe mở ra, và không chỉ một, mà hai người bước xuống.
Tôi chả them care cái tên Han Chorok ngồi ghế lái. Nhưng người vừa bước ra từ ghế sau mới làm tôi trợn tròn mắt.
“Ê, lâu rồi không gặp.”
“Ừ. Cảm ơn vì đã tới.”
…Hả?! Shin Sora?! Là Shin Sora đó!
Vừa xuống xe, Shin Sora đã bước thẳng đến Lee Jae Hee, nện thùm thụp vào bắp tay hắn như chào hỏi thân thiết. Mái tóc bob ngắn chạm vai, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tròn dịu dàng y hệt hình ảnh Shin Sora mà tôi từng thấy trong game.
Tận mắt nhìn thấy Shin Sora ngoài đời! Thật không thể tin nổi!
“Này, sao cứ đứng đực ra thế?”
“…Hả?”
Tôi còn đang ngơ ngác nhìn Lee Jae Hee và Shin Sora—một người thì lãnh đạm nhận lời chào, một người thì vô tư nện tay thì bất thình lình Han Chorok lên tiếng.
Lạ thật, hắn mà lại chủ động bắt chuyện? Nhưng cái giọng có chút gây sự kia làm tôi tỉnh táo hẳn, liếc mắt lườm hắn.
“Đực đâu mà đực. Ai bảo tôi đực ra?”
“Tỉnh táo vào. Đây không phải hầm ngục cấp C thông thường đâu.”
“Cấp độ nguy hiểm thế mà cậu không nghĩ đến việc để tôi khỏi phải đi à? Dễ dàng hơn biết bao, khỏi phải vác thêm gánh nặng.”
Ngay lúc đó, cả Lee Jae Hee đang trò chuyện với Shin Sora, Han Chorok vừa lườm tôi với vẻ khó chịu thì cả hai cùng khựng lại. Rồi cả hai nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ kiểu à há, cũng có cách đó nhỉ.
Nhưng tất nhiên, bọn họ chẳng đời nào chịu thừa nhận lỗi lầm của mình dễ dàng như vậy.
“Cậu nghĩ ai là lý do bọn tôi phải tới hầm ngục này?”
Han Chorok buông một câu kiểu vô lý không chịu nổi.
Ai à? Ai chứ? Chính cái ông Master của tôi, người rủ rê tôi lên level chứ ai!
Tôi trừng mắt nhìn Han Chorok, kiểu cậu nói thế mà nghe được à? Thế mà, chắc cũng còn chút lương tâm, hắn liếc mắt đi chỗ khác.
“Chẳng còn tí lương tâm nào nhỉ.”
Rồi đúng lúc đó, Lee Jae Hee—người thiếu lương tâm nhất trong bọn lại buông ra một câu ba láp.
Chỉ cần thừa nhận là chưa nghĩ đến chuyện để tôi ở ngoài nghỉ ngơi thôi là xong. Nhưng rõ là cái tôi quá lớn, hắn không muốn cúi đầu nhận sai.
“Không, thì…!”
“Còn người này là ai?”
Ngay khoảnh khắc tôi định hét lên các người để tôi ở ngoài hầm ngục đi cho rồi, thì một gương mặt lạ bất ngờ tiến tới gần. Khuôn mặt với từng đường nét thanh tú, xinh đẹp đến mức khiến tôi giật mình ngả người ra sau.
“….”
“Ai vậy? Không biết trả lời à?”
“À, tôi….”
Tôi lảng tránh ánh mắt xinh đẹp ấy, cố lục tìm lời giới thiệu nào cho ra hồn. Cũng muốn giới thiệu bản thân thật oách cơ.
Nhưng cái suy nghĩ đó tan biến ngay khi một cánh tay nặng trịch khoác lên vai tôi. Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai trơn láng của Lee Jae Hee.