[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 38
38.
Đáng đời, ai bảo cứ thích nói móc người khác trước? Đụng vào người hay để bụng như tôi, chịu đi.
“Làm thế rồi tôi hóa Cuồng Chiến Sĩ , hậu quả cậu gánh được không?”
“Cái đó thì để Lee Jae Hee lo. Hắn đang ở cùng cậu mà.”
“…Master đang ở cùng tôi?”
Trong khoảnh khắc, đôi mắt Han Chorok mở to tròn, rồi hắn chớp chớp mắt như ngơ ngác. Kế đó, má hắn đỏ bừng lên và hắn khẽ quay đầu sang hướng khác như thể che giấu điều gì đó.
Cái kiểu đỏ mặt lén lút như mấy cô dâu mới cưới ấy, nhìn mà tôi muốn nôn.
Ôi trời ơi, con mắt của tôi…
“Thì… cũng cũng thôi…”
“Ừm? Cậu nói gì cơ?”
Ngay lúc đó, bỗng dưng tôi cảm giác cơ thể mình va phải thứ gì đó, rồi ánh sáng ập đến, làm choáng cả tầm nhìn.
[Thành viên tổ đội ‘Han Chorok’ đã được giải trừ trạng thái bất lợi ‘Sleep’.]
[Kỹ năng hỗ trợ ‘Kẻ Mộng Mơ’ của thành viên tổ đội ‘Yeon Seon Woo’ không còn thỏa mãn điều kiện, kỹ năng bị hủy bỏ.]
[Thành viên tổ đội ‘Han Chorok’ thoát khỏi trạng thái không thể chiến đấu.]
Cửa sổ thông báo quen thuộc hiện ra trước mắt. Tôi chớp chớp mắt, vung tay tắt đi cái bảng đó, rồi nhíu mày vì ánh sáng chói lòa đập thẳng vào mắt.
Cái đồ Han Chorok chết tiệt, dám tự giải kỹ năng mà không báo một tiếng… Nhưng khoan đã, sao mặt Lee Jae Hee lại gần thế này?
Vừa gạt cửa sổ trạng thái sang bên, trước mắt tôi là khuôn mặt hắn hiện rõ mồn một. Một gương mặt khiến người ta phải nể dù có nhìn từ góc thấp thế nào đi nữa. Và rồi tôi nhận ra tư thế hiện tại của mình—tôi đang nằm trong vòng tay hắn.
Sao tôi lại nằm trong cái tư thế lố bịch thế này, mà còn là trong lòng Lee Jae Hee chứ?
“Grrr…”
“Hử?”
Nhưng trước khi kịp hỏi cho ra nhẽ, một âm thanh gầm gừ lạ lẫm vang lên. Tiếng đó nghe như tiếng một con thú lớn đang rền cổ.
Cổ họng tôi co lại vì căng thẳng, chậm rãi quay đầu về phía giường. Trên đó, Han Chorok mới mở mắt tỉnh dậy đang nghiến răng, gương mặt méo mó như thú dữ.
Khoan đã…
[Thành viên tổ đội ‘Han Chorok’ mở khóa Năng Lực Thức Tỉnh.]
[Cuồng Chiến Sĩ , Cuồng Chiến Sĩ xuất hiện.]
[Cuồng Chiến Sĩ , Cuồng Chiến Sĩ kích hoạt kỹ năng ‘Cuồng Bạo’.]
“Cái gì?”
Han Chorok thực sự đã dùng đặc tính Thức tỉnh của Cuồng Chiến Sĩ để tỉnh dậy. Kế hoạch của tôi và hắn thành công. Nhưng ngay sau đó, câu nói “dọn dẹp thế nào” của hắn lại vang vọng trong đầu tôi.
“Ơ… cái đó…”
Trong khi tôi còn đang chỉ trỏ về phía Han Chorok, thì hắn—da chuyển sang màu xám bật dậy khỏi giường như một chiếc lò xo.
Cơ bắp phồng lên đến mức tưởng chừng nổ tung, đôi mắt đen đặc trừng trừng quét khắp căn phòng, y như một con thú săn mồi đang tìm kiếm con mồi.
“Suỵt, đừng gây tiếng động.”
“….”
Hơi thở của Han Chorok khi bị cuồng hóa nặng nề đến mức chỉ cần nghe thôi cũng khiến tôi đứng tim. Dù Lee Jae Hee không cảnh báo, có lẽ tôi cũng chẳng thốt được lời nào. Quá sợ hãi, đến cả thở cũng không dám.
Tiếng gầm gừ phát ra từ Han Chorok chẳng giống chút nào với âm thanh con người.
“Grrrr…”
Han Chorok trừng mắt nhìn tôi và Lee Jae Hee, rồi từ từ đưa tay xuống. Trong chớp mắt, trên tay hắn đã có một thanh kiếm. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, chết lặng trước cảnh đó, còn Lee Jae Hee thì ôm tôi, chậm rãi lùi lại phía sau.
Han Chorok tiếp tục đấu ánh mắt với Lee Jae Hee một lúc, rồi bất ngờ nhảy bật lên cao gần chạm trần nhà. Trong khi bay lên, thanh kiếm dài trong tay hắn biến đổi hình dạng, trở thành một chiếc rìu chiến khổng lồ, đầu sau nhọn hoắt như mũi giáo.
Rầm!
“Áaaa!”
“Quỷ thật…”
Chỉ vung rìu một lần thôi mà chiếc giường đã bị chém đôi. Dường như đó là tín hiệu khai chiến, hắn gầm lên, đôi mắt đen ngòm ánh lên tia đỏ rực, lượn quanh tìm kiếm mục tiêu. Cảnh tượng rợn người đó khiến tôi túm chặt lấy cổ Lee Jae Hee, la lên:
“Làm gì đi chứ! Dùng kỹ năng khắc ấn hay gì cũng được, thử xem sao đi!”
“…Cứ im lặng. Kêu la cũng chỉ khiến nó chú ý hơn thôi.”
“Giờ mà còn nói mấy câu bình tĩnh kiểu đó được hả, á!”
Lần này, cây rìu khổng lồ của Han Chorok vung ngang một đường. Nỗi sợ chết đến nơi khiến tôi nhắm tịt mắt, dúi mặt vào vai Lee Jae Hee. Hắn khom người, bế tôi, phá vỡ cánh cửa phòng, lao ra phòng khách.
[Chủ khắc ấn của thành viên tổ đội ‘Han Chorok’ ra lệnh.]
[Cuồng Chiến Sĩ từ chối tuân lệnh.]
[Chủ khắc ấn của thành viên tổ đội ‘Han Chorok’ ra lệnh.]
[Cuồng Chiến Sĩ từ chối tuân lệnh.]
[Chủ khắc ấn của thành viên tổ đội ‘Han Chorok’ ra lệnh.]
[Cuồng Chiến Sĩ phục tùng mệnh lệnh.]
Giữa lúc Lee Jae Hee và Han Chorok giằng co, lệnh và kháng lệnh lặp đi lặp lại, cuối cùng sau hai lần thất bại, thông báo hắn chịu phục tùng cũng hiện ra. Lee Jae Hee với tư cách là chủ khắc ấn, đã ra lệnh thành công.
Trong kỹ năng Thức tỉnh của Cuồng Chiến Sĩ , ngoài Cuồng Bạo, còn có Chủ Khắc Ấn. Và chủ khắc ấn của Han Chorok, tất nhiên là Lee Jae Hee.
Chỉ có mệnh lệnh của chủ khắc ấn mới có thể kiềm chế cơn cuồng bạo của Cuồng Chiến Sĩ .
“Grrr… grrr…”
Nhưng dù chỉ bị khóa chuyển động, hắn vẫn quỳ gối tại chỗ, làn da xám xịt phồng căng, mắt đỏ ngầu như thú hoang, trừng trừng nhìn tôi và Lee Jae Hee.
“Cậu… cậu ta sao vẫn vậy? Chẳng phải đã ngăn cuồng bạo rồi sao?”
“Khắc ấn chỉ bắt cậu ta phục tùng thôi, không giải trừ được cuồng bạo. Chỉ có thể giữ nó trong trạng thái đó cho đến khi kỹ năng kết thúc.”
Cái quái gì vậy?! Trong game đâu có thế này?!
“Vậy… thật sự hắn không cử động được chứ?”
“Ừ.”
Khỉ thật! Đáng chết! Đúng là xui xẻo! Nếu tôi không thấy tội lỗi với Han Chorok, chắc tôi mặc kệ cho rồi!
Lúc chơi game, mỗi lần bỏ rơi Han Chorok lúc nhỏ, trong lòng tôi vẫn luôn có chút áy náy. Giờ cái cảm giác ấy lại trỗi dậy.
Tôi vỗ nhẹ vai Lee Jae Hee, ra hiệu muốn xuống đất. Khi rời khỏi vòng tay hắn, tôi quay lại nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng, kiểu: nếu có chuyện gì thì cứu tôi với. Không biết hắn có hiểu ý không.
Mang theo cảm giác bất an, tôi từ từ bước về phía Han Chorok. Hắn quỳ trên sàn, hai tay buông thõng như bị xích lại, trông đúng là không thể cử động được. Nhưng vấn đề là trên tay hắn vẫn cầm chặt cái rìu.
“Ch-chorok à… ngoan nhé?”
“Grrrr!”
“Áaa!”
Tiếng gọi của tôi dường như kích thích hắn. Han Chorok ngẩng phắt đầu lên, nhe răng như một con thú, gương mặt méo mó.