[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 37
37.
Dù tôi giận dữ hét vào mặt hắn, Han Chorok vẫn im lặng. Chỉ thoáng liếc nhìn tôi một cái, rồi lại cúi đầu xuống, dồn thêm sức lên bàn tay của gã đàn ông kia.
〈Gaaaaah!〉
Gã rú lên thảm thiết, nhưng rồi thân hình gã dần tan chảy, hòa vào bóng tối.
Ngay sau đó, Han Chorok lại lớn lên. Giờ hắn cao đến mức tôi phải ngước nhìn. Bất giác, tôi lùi lại, nhưng ngay lúc đó, một hình bóng quen thuộc xen vào giữa tôi và Han Chorok.
〈Đi đi.〉
〈Sống cuộc đời của cậu, Chorok.〉
〈Tôi mệt rồi. Phiền quá. Đừng tìm tôi nữa.〉
Mẹ kiếp, Lee Jae Hee.
Đây là cơ hội do ông trời ban cho sao? Giờ thì đấm vào mặt hắn thử xem! Không phải lúc này thì bao giờ tôi mới có cơ hội đấm được cái mặt đáng ghét đó?
Tôi cau mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm bóng lưng Lee Jae Hee, tính toán thời điểm tung đòn. Nhưng đúng lúc đó, hắn đột ngột quay phắt lại.
Hự! Hết hồn!
Dù biết rõ đây không phải Lee Jae Hee thật, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đó, tim tôi vẫn đập thình thịch. Không phải vì đẹp trai, mà là vì sợ. Sợ rằng hắn sẽ nhận ra những suy nghĩ xấu xa trong đầu tôi.
Tôi vội thẳng người lại, thì Lee Jae Hee bước về phía trước, rồi bất ngờ khựng lại. Hắn đứng yên, không thể tiến lên được nữa, như bị mắc kẹt bởi chính cơ thể tôi. Ngước nhìn lên, tôi thấy hắn đang cúi xuống, khuôn mặt vô cảm.
…Giữ được thật này?
“Này, Han Chorok!”
〈……〉
“Đồ chết tiệt! Tỉnh lại đi!”
Tôi dang tay chắn ngang, không cho Lee Jae Hee tiến thêm, rồi gọi to Han Chorok. Nhưng vì Lee Jae Hee to quá, che hết tầm nhìn, tôi không thể nhìn rõ Han Chorok đang làm gì. Tôi chỉ có thể áp cả cánh tay vào ngực Lee Jae Hee, dồn sức ngăn hắn lại.
Trời ạ, bụng hắn có múi sầu riêng thật kìa…
Vì đây là giấc mơ của Han Chorok, chắc chắn hình ảnh Lee Jae Hee trong đây cũng sát với thực tế. Tôi tự nhủ, lần sau có điên mới dám gây chuyện với tên này.
“Đừng cứ đứng đực ra thế! Nếu ghét bị bỏ lại, thì ít nhất cũng phải níu kéo! Dù có phải quấn lấy chân hắn cũng được!”
〈……〉
“Này, đồ chết tiệt! Không có tay hay chân à? Sao lại không nắm lấy hắn đi? Cậu là Cuồng Chiến Sĩ cơ mà! Phải bám lấy, buộc dây vào cổ hắn mà giữ lại chứ…”
Tôi còn đang gào thét om sòm thì bỗng thấy sức lực rời bỏ đôi chân. Lảo đảo suýt ngã, tôi cố giữ thăng bằng, nhưng khi ngẩng lên, ảo ảnh trước mắt đã tan biến và Han Chorok đang đứng chắn trước mặt tôi, đỡ lấy tôi và rồi hắn hiện ra.
Với khuôn mặt cau có, đầy khó chịu y như mọi khi.
“Cậu ồn ào thật đấy.”
“…Han Chorok?”
“Không phải là ‘này, đồ chết tiệt’ sao?”
“….”
Hắn tỉnh từ bao giờ thế? Đã nghe được đến đâu rồi? Đúng là cái đồ ranh ma. Tỉnh rồi thì phải báo cho tôi biết ngay chứ, cứ đứng đó mà nghe lén hết à?
“Khụ, khụ. Tất cả là vì muốn giúp cậu thôi, cậu biết đấy, đúng không?”
“….”
Hắn nhìn tôi với ánh mắt kiểu chẳng hiểu chuyện gì luôn.
Lúc đó, cơ thể tôi lại lóe lên ánh sáng ngắn, năng lượng lại tràn về. Tôi chỉnh lại tư thế, buông tay khỏi người Han Chorok. Hắn đứng vững rồi bắt đầu đưa mắt nhìn quanh không gian mình đang ở.
“Đây là đâu vậy?”
“Trong giấc mơ của cậu.”
“…Tại sao cậu lại có mặt trong giấc mơ của tôi?”
Ôi trời, tôi đúng là chịu hết nổi. Bộ cậu nghĩ tôi không đủ ấn tượng để xuất hiện trong giấc mơ của cậu chắc? Thái độ kiểu như thế với ân nhân vừa cứu mạng mình hả?
“Trong kỹ năng của tôi có cái này.”
“Thật sự cậu đang ở trong giấc mơ của tôi sao?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
Han Chorok nhíu mày như chẳng thể nào hiểu nổi. Đến lúc đó, tôi mới sực nhớ ra chuyện quan trọng, vội hỏi:
“Cậu còn nhớ được đến đâu? Còn nhớ lúc chúng ta vào hầm ngục cùng nhau không? Rồi cái con quái hạng S lòi ra ấy?”
“…À.”
“Cậu còn nhớ mình bị con quái đó vả cho tơi tả vì lao vào không suy nghĩ chứ?”
“….”
Ngay lập tức, tôi cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm của hắn. Thấy ánh mắt như muốn giết người đó, chắc chắn hắn đã tỉnh táo hoàn toàn.
Lúc đầu tôi còn tưởng hắn chưa tỉnh hẳn cơ.
“Cậu đúng là… quá kiêu ngạo.”
“Chính cái sự kiêu ngạo đó mới cứu được cậu đấy! Sao lại đối xử thế với ân nhân cứu mạng chứ?”
“Ân nhân cứu mạng? Tôi chết hồi nào?”
“…Giờ đâu phải lúc tranh cãi chuyện đó! Dù sao cũng đã thoát khỏi ác mộng rồi, giờ nghĩ cách tỉnh lại đi. Dùng não chút coi.”
Đúng là cái miệng hắn không tha cho ai.
Nhưng có vẻ hắn cũng đồng ý với việc cần tìm cách tỉnh lại, nên bắt đầu kiểm tra cơ thể mình. Sau đó, hắn liếc xuống nhìn tôi.
Cái kiểu liếc đó thật khiến tôi ngứa mắt.
“Làm sao để tỉnh lại bây giờ?”
“Làm sao tôi biết được.”
“…Vậy mà còn dám nói là ân nhân cứu mạng, đúng là mặt dày.”
“Cậu đang nói cái quái gì vậy? Cậu biết tôi cực khổ thế nào để vào được đây không? Vất vả lắm mới tới cứu cậu, vậy mà…”
Vừa cứu hắn ra khỏi ác mộng xong, giờ lại như kiểu hắn đòi tôi phải dọn dẹp nốt mọi chuyện vậy. Không hiểu sao có người lại vô tư đến thế này. Thế bảo sao lại bị gọi là Psycho Green.
Và đúng như dự đoán, khi hắn mở miệng lại thì nói một câu không thể nào Han Chorok hơn:
“Đầu óc cậu cũng nghĩ đi chứ. Không tính trước cái gì mà đã lao vào giấc mơ người khác à?”
“Thế mới nói, ai cũng có lý do để bị người ta chửi. Không phải tự nhiên mà cậu bị gọi là psycho…”
“Trong mơ cũng mở được kho đồ này.”
Cái gì? Mở được kho đồ á? Mở ra làm gì, lại lôi kiếm ra dí người ta tiếp chắc?
Không, tên này đúng là… Dù tôi không kể công nhưng hắn có cần làm tôi bực đến vậy không?
Nhìn hắn cứ lơ ngơ, tay khua khoắng trong không khí như đang bấm mở bảng giao diện, tự dưng tôi thấy thật lãng phí công sức đi cứu hắn.
“Hay… để tôi thử tỉnh trước rồi đánh thức cậu?”
“Nếu tôi không tỉnh thì sao?”
Ờ thì… đúng là vấn đề. Nếu thế thì tôi lại phải mò vào tận giấc mơ này lần nữa để tìm hắn. Chỉ nghĩ đến cái cầu thang kia thôi là tôi đã thấy rợn cả người.
“Ừm… khi nào thì người ta tỉnh dậy từ giấc mơ ấy nhỉ?”
“Biết đâu được? Tôi không rõ.”
Không biết mà nói nghe tự tin thế? Khó ưa thật sự.
“Cái này là việc của ai? Là mạng sống của ai? Là việc của cậu đấy! Là mạng sống của cậu đấy! Sao không chịu suy nghĩ cho nghiêm túc đi?”
Bực bội, tôi thở dài nói. Cuối cùng Han Chorok mới chịu suy nghĩ nghiêm túc, mặt hắn trông cũng đăm chiêu hơn.
“Thường thì… người ta hay tỉnh dậy khi gặp ác mộng kinh khủng hoặc khóc vì quá buồn đúng không?”
Ồ, ý kiến hợp lý phết. Tôi gật gù, đáp lại bằng giọng nghiêm túc:
“Đúng rồi. Khi cảm xúc quá mạnh trong giấc mơ, có thể sẽ tỉnh lại… À, cậu có mở được bảng kỹ năng không? Nếu mở được kho đồ, chắc gọi bảng kỹ năng lên cũng được?”
Nghe vậy, Han Chorok lại lơ đãng nhìn vào không khí trước mặt.
“Mở được.”
“Vậy thì dùng kỹ năng thức tỉnh đi! Kích hoạt cơn giận, cảm xúc bùng nổ, thế nào cũng tỉnh lại thôi!”
“…Cậu nói thật à?”
“Thật! Giờ là lúc nào rồi, ai còn đùa nữa?”
“….”
“Nếu cậu có cách khác thì cứ làm theo ý cậu.”
Tôi nói kiểu thách thức, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Kết quả là trán hắn nhăn lại hằn rõ nếp nhăn. Có vẻ tôi hơi cà khịa quá đà rồi.