[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 34
34.
Tôi thở dài ngắn một tiếng, rồi bắt đầu bước từng bước xuống cầu thang. Bước chân ban đầu còn chậm, nhưng dần dần, tôi tăng tốc, gần như chạy xuống mà chẳng còn bận tâm đến những hình ảnh trên tường nữa.
“Không có thời gian.”
Ít ra nơi này cũng không quá tối. Nhờ ánh sáng phản chiếu từ những bức tường, tôi vẫn nhìn thấy bậc thang dưới chân.
Mấy cái hình ảnh đó là tàn dư của giấc mơ sao? Hay là giấc mơ chính?
Từ Han Chorok khi còn là đứa trẻ, cho đến hắn lúc trưởng thành.
Tất cả những hình ảnh ấy giống như một bộ phim quay lại cả cuộc đời của một người vậy. Cảm giác như đang lén nhìn trộm vào đời tư của người khác khiến tôi cố gắng không để ý đến chúng. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ ghét người khác biết quá nhiều về cuộc sống của mình.
Chắc Han Chorok cũng không muốn ai phát hiện ra rằng hắn đang mơ một giấc mơ được ở bên cạnh Lee Jae Hee cho đến khi chết. Thế nên, tôi chỉ tập trung vào việc xuống cầu thang, cố đi nhanh nhất có thể.
Không biết tôi đã xuống được bao xa. Cảm giác như đi mãi, rất lâu rồi mà cảnh vật chẳng thay đổi chút nào, nỗi sợ bắt đầu dâng lên trong lòng.
Có khi nào… tôi nên leo lên thay vì xuống? Đang bị cảm giác bất an dày vò, tôi bỗng khựng lại, quay đầu nhìn về đoạn đường mình vừa đi qua. Ngay lúc ấy, hai chân bỗng mềm nhũn, sức lực rút sạch khỏi người. Suýt nữa thì tôi bước hụt chân ngã lăn xuống cầu thang, may mà kịp vịn tay vào tường giữ thăng bằng.
“Gì… gì thế này?”
Thật sự là một khoảnh khắc thót tim. Chân run rẩy, tôi ngồi phệt xuống bậc thang, hoang mang kiểm tra lại cơ thể mình.
Không hiểu chuyện gì xảy ra, tôi cắn chặt môi, cố suy nghĩ. Rồi bất chợt, một ký ức lóe lên. Hình như tôi từng trải qua chuyện tương tự…
Là lần đầu tiên tôi dùng hết mana khi ru ngủ Lee Jae Hee. Triệu chứng bây giờ giống hệt hôm đó.
Chẳng lẽ… mana đã cạn sạch rồi?
Ý nghĩ đó khiến mặt tôi cau lại. Kỹ năng Kẻ Mộng Mơ vốn tiêu tốn rất nhiều mana, nên chuyện này cũng không lạ.
Mà tôi còn chưa làm được gì kia mà? Không lẽ phải dừng kỹ năng ngay bây giờ?
Theo như thông tin hiển thị, khi mana cạn, không phải thể lực mà là tuổi thọ sẽ bị hao mòn. Mana bằng không, là tuổi thọ bị bào mòn từng chút.
Giờ phải làm gì đây?
Đúng lúc tôi nhăn mặt vì bối rối, cơ thể bỗng phát sáng nhè nhẹ, và rồi sức lực trở lại như chưa từng có chuyện gì.
“Chẳng lẽ… Lee Jae Hee?”
Không lý nào tự dưng lại khỏe lên, chắc chắn Lee Jae Hee ngoài kia đã làm gì đó.
Tôi từ từ đứng dậy, tay vẫn dựa vào tường, nhìn xuống hai bàn tay của mình. Dù trống trơn, nhưng cảm giác sức mạnh đang tràn đầy trong đó. Tôi siết chặt nắm đấm, rồi lại cắm đầu lao xuống cầu thang.
Phải tìm hiểu xem Han Chorok đang gặp chuyện gì, ít nhất cũng phải làm được điều đó trước khi bị đứng hình thêm lần nữa. May mà ở trong mơ nên chạy mãi cũng không thấy mệt. Miễn là còn thời gian, tôi sẽ chạy.
“Này! Han Chorok! Han Chorok, đồ chết tiệt kia! Cậu đang ở đâu hả?!”
Không biết hắn có nghe thấy không, nhưng tôi cứ gọi tên hắn liên tục, vừa chạy vừa hét. Cầu thang dường như kéo dài vô tận, khiến tôi càng chạy càng bất an. Thật sự, cảm giác như mình đang lạc trong một cơn ác mộng.
….
Căn phòng đó vốn chỉ làm ra cho có, Lee Jae Hee chưa từng nghĩ sẽ có ai ngủ lại đây. Giờ, hắn ngồi trên giường, nhìn xuống hai người đang ngủ say.
Han Chorok thì đã quá quen thuộc với hắn, bởi hắn đã chứng kiến gương mặt đó mỗi lần quay ngược thời gian. Tính tổng lại, thời gian Lee Jae Hee nhìn thấy Han Chorok có lẽ còn nhiều hơn cả quãng đời hắn từng sống.
Dời mắt khỏi Han Chorok—người đã quá quen thuộc—Lee Jae Hee nhìn sang người còn lại đang nằm sấp, nửa khuôn mặt vùi vào cánh tay. Đó là gương mặt xa lạ nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng, buồn tẻ của hắn.
Yeon Seon Woo là một kẻ biểu cảm phong phú. Có thể cậu ta tưởng mình giỏi che giấu, nhưng chỉ cần nhìn đôi lông mày hay cau lại, ai cũng đoán được cậu đang nghĩ gì.
Dáng vẻ thì bình thường. Nước da trắng và mịn khiến khuôn mặt trông gọn gàng, nhưng biểu cảm thì quá nhiều, làm giảm bớt ấn tượng đó. Thay vào đó, đôi mắt nâu nhạt tròn xoe luôn ánh lên đủ loại cảm xúc, mang lại cảm giác sống động. Mỗi khi cậu ta cau mày, nhướng mũi kiểu như muốn chửi ai đó, ánh mắt ấy lại thêm phần dữ dằn.
Giống như một con cún trắng nhỏ, nhe nanh gầm gừ vậy. Bên ngoài thì trông dữ dằn, nhưng miệng lại nói những lời xu nịnh, buồn cười chết đi được.
Với Lee Jae Hee, Yeon Seon Woo chính là như thế. Lúc thì như muốn lao vào cắn người, nhưng rồi lại lặng lẽ đến ngồi bên cạnh, như thể đầu hàng, cụp đuôi, nép sát vào hắn.
Có lẽ, cũng vì thế mà hắn thấy thú vị hơn.
Sau ngần ấy năm sống, cảm xúc trong lòng Lee Jae Hee đã lắng xuống tận đáy, cứng rắn và nặng nề. Đối với hắn, vui, buồn, giận, hờn đều chẳng còn quan trọng. Chỉ có thực tại này có đúng như ý hắn mong muốn hay không.
Vậy mà, sự tò mò—thứ cảm xúc hiếm hoi thoát ra khỏi lớp vỏ ấy lại khiến Lee Jae Hee cảm thấy một chút thú vị.
Lần này cũng vậy. Yeon Seon Woo—kẻ thường trốn tránh mọi thứ lại nhìn thẳng vào Lee Jae Hee với ánh mắt cương quyết, ánh mắt chứa đựng sự quyết tâm hiếm có khác hẳn với ánh mắt ngại ngùng, tránh né thường ngày mỗi khi đối diện với hắn.
Có lẽ chính vì thế mà đôi mắt nâu nhạt ấy cứ mãi đọng lại trong tâm trí Lee Jae Hee. Vì hôm nay, nó khác với thường ngày.
Supporter độc quyền dành riêng cho Lee Jae Hee.
“Supporter của tôi, hử…”
Của riêng tôi, người của tôi.
Trong cái âm vang đầy lạ lẫm đó, Lee Jae Hee khẽ cúi đầu nhìn Yeon Seon Woo như thể đang ngắm nhìn thứ gì kỳ lạ, và rồi hắn mỉm cười nhạt.
[Servant ‘Yeon Seon Woo’ đã xuống dưới ngưỡng an toàn về mana. Với tư cách Master, xin hãy kiểm tra trạng thái Servant!]
[Servant ‘Yeon Seon Woo’ đã xuống dưới ngưỡng an toàn về mana. Với tư cách Master, xin hãy kiểm tra trạng thái Servant!]
[Servant ‘Yeon Seon Woo’ đã xuống dưới ngưỡng an toàn về mana. Với tư cách Master, xin hãy kiểm tra trạng thái Servant!]
[(……)]
Một bảng trạng thái đỏ lừ liên tục nhấp nháy, cảnh báo nguy hiểm, thông báo cho Lee Jae Hee về tình trạng Yeon Seon Woo. Đã lâu rồi hắn không nhìn thấy loại thông báo này. Dạo gần đây, hắn chưa từng gặp phải tình huống nguy hiểm tới mức nhận cảnh báo như vậy.
Ánh mắt Lee Jae Hee tự nhiên liếc xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay. Mới chỉ 30 phút trôi qua, vậy mà tình trạng của Yeon Seon Woo đã nguy cấp đến thế.
Sau một hồi do dự, hắn đưa tay vào không trung, nắm lại. Trong tay hắn xuất hiện một bình mana bình thuốc.
“Ha…”
Nhưng… làm sao để cho người đang ngủ uống cái này đây?
Với ánh mắt bất lực, Lee Jae Hee nhìn xuống Yeon Seon Woo. Khuôn mặt cậu vẫn bình yên ngủ, chẳng có dấu hiệu gì là sắp tỉnh lại. Nếu cứ để như vậy, Yeon Seon Woo sẽ chết.
Lee Jae Hee nhìn chằm chằm vào bình mana bình thuốc rồi lại quay sang Yeon Seon Woo, thở dài một hơi. Cuối cùng hắn đứng dậy, bước chậm đến bên Yeon Seon Woo—người đang gục bên cạnh Han Chorok—cẩn thận nâng cậu lên, dựa vào vai mình, sao cho tay của Yeon Seon Woo vẫn nắm lấy tay Han Chorok.