[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 33
33.
Tốt rồi. Nghe hắn quay lại dùng kính ngữ, tôi khẽ nhếch môi cười. Đồng thời, tôi nhanh chóng mở thiết lập, gỡ chế độ chặn xem thông tin cá nhân. Dù sao tôi và hắn vẫn đang trong tổ đội.
“Cậu xem bảng kỹ năng của tôi đi.”
[Đội trưởng ‘Lee Jae Hee’ đang xem thông tin cá nhân của ‘Yeon Seon Woo’.]
Trong khi quan sát thông báo quen thuộc, tôi cũng mở bảng kỹ năng của mình. Ánh mắt lướt nhanh xuống tận cùng danh sách kỹ năng.
“Kỹ năng này tôi cũng mới có được thôi. Đây là lần đầu tiên sử dụng.”
“……”
“Dù vậy, tôi nghĩ cũng đáng để thử.”
Lee Jae Hee đứng yên, khoanh tay, khẽ cử động các ngón tay như đang suy nghĩ. Tôi lặng lẽ quan sát hắn, cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng thì vô cùng hồi hộp.
“Kẻ Mộng Mơ…”
Thành công rồi! Nghe tiếng hắn lẩm bẩm, tôi chắc chắn hắn đã bị thuyết phục. Dù có là một canh bạc không dựa trên niềm tin, nhưng đạt được mục đích là đủ rồi.
…
Kẻ Mộng Mơ là kỹ năng tôi có được vào ngày bị Lee Jae Hee kéo tới đây. Hôm đó, tâm trí tôi rối bời vì nghĩ mình thật sự đã đến một thế giới khác, nên cũng chẳng thèm để tâm kỹ năng này là gì. Từ đó, tôi cũng quên bẵng luôn, chưa từng kiểm tra lại.
[Kỹ năng chủ động: Kẻ Mộng Mơ]
[Hiệu quả cấp 1 – Kết nối với giấc mơ của người đang ngủ.]
[Hiệu quả cấp 2 – Cho người ngủ thấy giấc mơ mình mong muốn. (Không khả dụng do giới hạn cấp độ.)]
[Điều kiện: Chỉ phát động khi đối tượng đang trong trạng thái bất lợi ‘Sleep’.]
Khi Lee Jae Hee ra ngoài, tôi cẩn thận kiểm tra lại kỹ năng, cố tìm hiểu tại sao Han Chorok mãi không tỉnh lại. Trong tình cảnh tuyệt vọng đó, đó là việc duy nhất tôi có thể làm.
Và rồi, tôi tìm ra kỹ năng này—Kẻ Mộng Mơ. Một cái tên lạ hoắc, suýt chút nữa tôi đã bỏ qua. Nhưng chính nó lại là tia hy vọng cuối cùng.
“Chắc tôi không giữ được kỹ năng này lâu đâu. Mất nhiều mana lắm.”
“Đúng vậy. So với mấy kỹ năng khác thì tiêu hao mana cũng kha khá.”
“Ừ. Nên trong thời gian có được, tôi cũng không biết mình làm được gì. Có thể chẳng làm được gì cả… nhưng tôi vẫn muốn thử hết sức. Tôi nghiêm túc đấy.”
Lee Jae Hee vẫn im lặng. Nhưng lần này, dù hắn không trả lời, tôi cũng chẳng thấy bồn chồn như mọi khi. Thực ra, tôi còn chẳng đủ bình tĩnh để mà quan tâm đến phản ứng của hắn.
Nén lại cơn bồn chồn đến mức buồn nôn, tôi nắm lấy tay Han Chorok. Bàn tay hắn vẫn còn ấm, như nhắc tôi rằng hắn chỉ đang ngủ thôi, bảo tôi đừng bỏ cuộc.
[Thành viên tổ đội ‘Yeon Seon Woo’ kích hoạt kỹ năng hỗ trợ ‘Kẻ Mộng Mơ’.]
[Chúc ‘Yeon Seon Woo’ có một chuyến đi vui vẻ.]
Chuyến đi vui vẻ cái quái gì chứ.
Tôi cạn lời với câu chúc đó, nhưng chưa kịp buông lời than thở, cơn buồn ngủ đã ập tới. Kích hoạt kỹ năng xong, cơn buồn ngủ kéo đến ngay lập tức.
Muốn chửi thề một câu cho hả dạ, nhưng mí mắt nặng trĩu khiến tôi chẳng thể giữ đầu ngẩng lên. Trước mắt, bóng tối dần nuốt chửng mọi thứ.
….
Trong cảm giác mơ hồ, hành động đầu tiên của tôi là cử động các ngón tay. Giống như khi đang ngủ sâu bỗng chốc đầu óc trở nên tỉnh táo, bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Ngay khi lấy lại ý thức, tôi nghe thấy tiếng ồn ào của nhiều người vang lên bên tai. Chuyện quái gì vậy? Tôi mở mắt ra, và một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trước mắt.
“Đây là… giấc mơ của Han Chorok sao?”
Tôi đang đứng trên một cầu thang. Một cầu thang xoắn tròn, không thấy đâu là điểm cuối. Tôi đứng giữa lưng chừng, đảo mắt quanh trong vô vọng. Trên những bức tường xung quanh, những hình ảnh mờ ảo giống như phim cũ đang được chiếu lên, nhòe nhòe, cứ trôi đi chầm chậm.
Thế nên, tôi mới cảm thấy ồn ào ngay từ lúc mở mắt. Âm thanh từ từng cảnh phim phát ra cùng lúc, vang vọng khắp không gian.
“Chắc mấy cái đó là Han Chorok.”
Tôi quan sát kỹ hơn những hình ảnh mờ ảo trên tường. Và đúng như tôi đoán, dù lớn hay nhỏ, tất cả nhân vật trong đó đều là một người—Han Chorok. Có lúc là hắn khi còn rất nhỏ, gương mặt non nớt lờ mờ nhìn thấy, có lúc lại là Han Chorok trưởng thành như bây giờ.
Thật sự đây là giấc mơ của hắn.
Nghĩ vậy, tôi rời mắt khỏi những bức tường, ngẩng nhìn lên phía trên cầu thang. Cầu thang tiếp tục xoắn lên cao vô tận. Ngoài cầu thang và những bức tường chiếu hình ảnh Han Chorok, nơi này không có gì khác.
Ai nhìn cũng biết rằng phải đi xuống. Không có đường nào khác.