[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 28
28.
Nhân vật chính trong game, kẻ mạnh nhất thế giới này. Baek Tae Ra, cái tên tính tình quái gở kia, so ra vẫn còn dễ chịu hơn so với việc bị ràng buộc bởi hợp đồng với cái tên trước mặt này. Dù cái khiên trắng kia trông an toàn thật đấy.
Tôi lắc đầu thật chậm, đẩy lùi cảm giác tiếc nuối. Lee Jae Hee bật cười khẽ, tiếng cười rung lên dưới lòng bàn tay hắn đang siết chặt lấy vai tôi. Kệ đi! Tôi vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn. Khoảnh khắc ấy, ánh sáng bùng lên từ cơ thể tôi.
[Chúc mừng, Thợ săn Yeon Seon Woo! Bạn đã lên cấp!]
[Tâm trạng của Master trở nên tốt hơn, kỹ năng được yêu +1.]
Dĩ nhiên, trong lúc nhắm chặt mắt chịu trận, tôi hoàn toàn không biết mấy thông báo đó. Tôi chỉ tự hỏi, cái tên điên này rõ ràng cũng phải có kỹ năng tạo khiên, vậy mà sao hắn không chịu dùng?
Hắn đúng là một thằng điên, nhìn kiểu gì cũng không đoán nổi trong đầu hắn nghĩ gì.
[Yeon Seon Woo Lv. 53]
Cấp độ đặc tính: C-rank
Đặc tính sơ cấp: Supporter
Đặc tính thứ cấp: Pháp Sư Tâm Trí
Năng Lực Thức Tỉnh: – (Chưa thức tỉnh)
Sức tấn công vật lý: 255
Sức tấn công phép thuật: 1,613
Phòng thủ vật lý: 3,816
Phòng thủ phép thuật: 2,791
Kháng trạng thái bất lợi: 1,153
Tôi lên cấp rồi. Cũng nhờ Kim Hana-ssi và tên Chorok đánh bay lũ sâu róm điên cuồng kéo đến như sóng tràn kia.
Thật lạ lùng… cảm giác này.
Việc duy nhất tôi làm là nhắm chặt mắt, bám chặt lấy Lee Jae Hee. Rồi đột nhiên, cảm giác xung quanh trở nên yên ắng lạ thường, tôi khẽ mở mắt ra, liền bắt gặp ánh mắt hắn đang đứng thẳng, lặng lẽ nhìn xuống tôi.
Tại sao hắn lại nhìn mình như thế? Tôi hơi nghiêng đầu khó hiểu, thì hắn cũng nghiêng đầu theo, khóe miệng khẽ nhếch lên cười. Nụ cười và ánh mắt ấy pha chút đùa cợt, khiến tôi nghi hoặc, quay đi chỗ khác. Khi ấy, ba cặp mắt, mỗi cặp mang một cảm xúc khác nhau, đang dán chặt vào chúng tôi.
Hóa ra, cảm giác muốn độn thổ cũng không phải là việc gì quá khó khăn. Khi tôi đỏ mặt tía tai, vùng ra khỏi vòng tay Lee Jae Hee và giả vờ ngó lơ, thì…
“Hãy kiểm tra Cửa Sổ Thông Tin đi.”
Lee Jae Hee nói bằng giọng uể oải. Và kết quả tôi thấy là thế này đây.
Level 53! Tôi thật sự đã lên cấp!
“Cả trong hầm ngục hạng C mà cũng lên cấp được à.”
Nếu không có Baek Tae Ra chen ngang thì tôi đã có thể vui hơn nữa rồi. Tôi lén liếc hắn một cái rồi lại quay mắt về phía bảng thông tin.
Nói ra thì hơi ngại… nhưng tôi thật sự thấy vui. Vui đến mức khó mà kiểm soát được nét mặt. Cảm giác như mình thật sự đã trở thành nhân vật chính trong thế giới này, tim tôi đập nhanh vì phấn khích.
[Đạt được trạng thái ‘Hân hoan phấn khích’, thiết lập “Hồi hộp” được thêm vào kỹ năng Chuyển Trạng Thái.]
Lên cấp lại còn nhận thêm thiết lập mới! Nhưng mà… trước kia Yeon Seon Woo đã sống kiểu gì mà giờ mới có được những thứ thế này chứ? Cảm xúc của cậu ta chắc là khô cằn lắm.
Không tiện khoe ra, nên tôi phải cố giữ chặt khóe môi đang muốn giật giật. Lỡ đâu mình thật sự trở thành nhân vật chính trong game này thì sao? Trở thành anh hùng, được mọi người tung hô, lại còn được các cô gái yêu thích…
“Vừa nhận được kỹ năng gì vậy?”
Nhịp tim đang dâng trào vì phấn khích lập tức hạ xuống. Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai khiến tôi giật mình ngẩng đầu, khuôn mặt điển trai đến mức gây áp lực của hắn lại quá gần. Giống như hắn đang cho tôi thấy muốn trở thành nhân vật chính thì ít nhất cũng phải được như thế này vậy.
Chỉ với khuôn mặt thôi mà cũng đủ tạt cho tôi một gáo nước lạnh. Miệng tôi tự dưng đắng ngắt.
“Sao cậu biết?”
Tôi cụt hứng hỏi lại bằng giọng uể oải, thì hắn nhướng mắt, chỉ tay vào không trung.
À phải, do cái nhẫn chết tiệt này nên trạng thái của tôi bị hiện ra. Dù nó không nói chi tiết lắm, nhưng chắc là vậy.
“Không có gì to tát, chỉ là nhận thêm một thiết lập mới thôi.”
“Tại sao lại có? Vì lên cấp à?”
“Ừm, đại khái là vậy.”
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master xấu đi, kỹ năng được yêu –1.]
Quái quỷ gì thế này? Tôi cau mày vì thấy phiền phức khi chỉ có vậy mà hắn cũng khó chịu.
Ngay lúc đó, cằm tôi bị hắn giữ chặt, ép ngẩng lên.
Bàn tay của Lee Jae Hee còn nguy hiểm hơn cả thanh kiếm của tên Chorok khi mất kiểm soát nắm lấy cằm tôi, khiến tôi không thể nói được gì. Cảm giác mát lạnh từ lớp găng tay da đen chạm vào da thịt làm tôi tê cứng trong chốc lát.
“Cậu phải trả lời cho đàng hoàng.”
“……”
“Tôi phải hỏi lại lần nữa à?”
Giọng nói cứng rắn, như muốn chặn đứng mọi suy nghĩ vẩn vơ khác trong đầu, khiến tôi chỉ biết im lặng nhìn hắn, rồi lầm bầm đáp nhỏ.
“Tôi nghĩ là… khi tự mình trải nghiệm một cảm xúc hay trạng thái nào đó, thì nó sẽ trở thành thiết lập.”
“Vậy thiết lập mới là gì?”
“……Hồi hộp (Thrill).”
Lúc đó, hắn mới chịu buông tay khỏi cằm tôi. Tôi vừa xoa chỗ bị nắm vừa lườm lén hắn đầy bất mãn, thì hắn khẽ phát ra một tiếng “hừm” đầy khó hiểu. Rồi đuôi mắt cong cong, nở một nụ cười tươi rói.
Mà cái nụ cười đó… chẳng lành chút nào.
“Lên cấp xong, vui đến thế à?”
“……Không có đâu nhé?”
“Vậy à. Thôi coi như không có đi.”
“Thật mà! Không có thiệt đó!”
Biết ngay mà, cái cáo gian xảo này!
Mồm thì bảo không, nhưng tôi cứ vô thức lùi dần ra xa. Trong lúc đó, mấy người khác, ai nấy đều đang bận kiểm tra lại trang bị, uống bình thuốc, vận động giãn gân cốt, có vẻ đã chuẩn bị xong cả.
Kim Hana-ssi vừa đảo mắt quanh đồng đội, vừa đưa tay chỉ về một hướng.
“Giờ chúng ta sẽ tiến vào hang động kia. Mọi người chuẩn bị đi.”
Hang động à…
Thoát khỏi khu rừng, trước mắt tôi hiện ra miệng một hang động khổng lồ. Trong khi mọi người tranh thủ kiểm tra lại trạng thái trước khi di chuyển sang khu vực tiếp theo, tôi chỉ biết thầm cầu nguyện, mong rằng mình không phải vào trong đó. Miệng hang tối om, chẳng có chút ánh sáng nào, trông thật rợn người.
Vậy mà giờ, kiểu gì tôi cũng phải chui vào đó rồi. Tôi bất giác thở dài thườn thượt.