[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 26
26.
Đột nhiên toàn thân tôi bủn rủn, vai càng lúc càng nặng vì cánh tay của Lee Jae Hee vẫn đang đặt trên đó. Rồi, theo đà, tôi loạng choạng ngã thẳng vào người hắn, trông như thể đang tự động nhào vào lòng hắn vậy. Mà rõ ràng tôi không hề có ý định đó!
Khoan đã… cái gì mà tụt một lèo –3 vậy? Hắn khó chịu vì chuyện gì chứ?
“Gì vậy, cậu lại dính trạng thái bất lợi nữa hả?”
“Cậu ổn chứ, Yeon Seon Woo?”
Không, không ổn chút nào! Mắc cỡ chết đi được!
Cảm giác nhiệt độ cả khuôn mặt dồn lên, đỏ bừng trước ánh mắt của cả tổ đội. Tôi quay sang thủ phạm gây ra chuyện này, nghiến răng hỏi… à tất nhiên là hạ giọng hết mức để người khác không nghe thấy.
“……Cậu định làm trò gì vậy?”
“Tôi làm gì?”
“Thì cái gì khiến cậu khó chịu đến mức tụt mood vậy?”
Hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ mỉm cười kiểu tôi không có gì để giải thích đâu. Rồi như chẳng còn cách nào khác, hắn vòng tay qua người tôi, tự ý nhất bổng tôi lên – đúng hơn là gác nửa thân trên của tôi lên vai hắn, lôi đi như khiêng một bao đồ.
“Khụ!”
“Đi thôi.”
“…Thế này mà cũng đi được á?”
“Tôi sẽ mang cậu ấy, Master.”
Trước lời hối thúc đi thôi của Lee Jae Hee, Baek Tae Ra còn cố vặn lại kiểu thiệt là kéo đi vậy đó hả, nhưng Chorok thì lon ton chạy lại, nói hăng hái như thể tôi là một món hành lý: “Tôi mang cậu ấy cho!”
Không ai trong số họ buồn quan tâm đến nỗi khổ của tôi. Cái đau dồn lên bụng vì bị vai hắn đè ép? Không ai care cả!
“Đau… đau thật đó!”
“Master, cái đó đưa tôi cầm cho.”
“Ừ, để Chorok mang đi.”
“Jae Hee-ssi, để tôi cầm cho?”
Ngay cả Kim Hana-ssi cũng chẳng thèm quan tâm đến nỗi đau khổ của tôi, chỉ chăm chăm dõi theo Lee Jae Hee với gương mặt lo lắng.
Cái tên thợ săn năng lực không đo được ấy, vác tôi – một người gần như thường dân thì sao mà mệt nổi chứ?
Thiệt là tủi thân muốn chết. Nếu đã định đối xử thế này thì còn kéo tôi theo làm gì!
“Không sao đâu, Chorok cứ lo dọn đường đi. Hana-ssi giúp dò bản đồ hộ tôi. Mình clear hầm ngục nhanh rồi rút ra thôi.”
“Này, tôi đau mà… khụ!”
Cái đồ khốn nạn này! Rõ ràng vừa rồi hắn cố tình siết chặt tay để ép tôi lại!
Cơ thể tôi khẽ động đậy, lập tức cảm giác bụng bị đè ép bởi xương vai của hắn khiến tôi đau thắt, phải nuốt nước bọt chịu trận. Vừa lúc đó, Kim Hana-ssi có vẻ định tung kỹ năng.
Tôi đặt niềm tin vào chị mà, Hana-ssi…
[Thành viên tổ đội ‘Kim Hana’ kích hoạt kỹ năng hỗ trợ ‘Thám Sát’. Trợ thủ thám sát: Maemae.]
Ngay khi kỹ năng được kích hoạt, Hana-ssi vươn tay ra không trung. Chẳng mấy chốc, hình bóng một con chim dần hiện ra trên cánh tay thẳng tắp ấy, rồi đường nét nó trở nên rõ ràng.
Một con chim ưng xuất hiện, trao đổi ánh mắt với Hana-ssi một lần, rồi lập tức sải cánh bay vút lên trời cao. Giờ đây, Hana-ssi sẽ dùng tầm nhìn của con chim ấy để quét toàn bộ hầm ngục và truyền đạt thông tin cho cả nhóm.
“Trước mắt, chúng ta cứ di chuyển đến bìa rừng kia rồi chờ tiếp.”
Theo chỉ thị điềm tĩnh của Hana-ssi, cả tổ đội lập tức di chuyển một cách trật tự.
Hana-ssi lao về phía trước như một mũi tên, tốc độ nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Ngay sau cô ấy, Chorok cũng bám theo sát nút với tốc độ chẳng kém gì. Lee Jae Hee xuất phát muộn hơn, nhưng cũng chỉ vài bước đã đuổi kịp họ, chạy thoải mái như người đang tản bộ, rồi phía sau là Baek Tae Ra bám sát.
Công nhận, Baek Tae Ra là Pháp Sư Hồi Phục mà lại chạy nhanh đến mức ấy đúng là ngoài sức tưởng tượng. Thường thì Pháp Sư Hồi Phục hay bị gán mác là di chuyển chậm chạp kia mà.
Cả nhóm cứ thế băng băng tiến lên, chỉ có tôi là vẫn bị vắt ngang lên vai Lee Jae Hee. Loay hoay bám víu lấy bất cứ thứ gì để không bị rơi, tôi nghe thấy gió rít bên tai cùng một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Nên giữ cho ánh mắt của cậu đàng hoàng hơn.”
Ánh mắt? Ánh mắt nào? Chẳng lẽ nói tôi?
Nếu đây là kiểu cảnh cáo kiểu mỗi lần ánh mắt cậu không vừa ý tôi sẽ nện cậu xuống đất thì xin thưa, hắn đã thành công mỹ mãn rồi đấy.
Nhưng chưa kịp hỏi lại cho ra nhẽ, tốc độ của hắn nhanh đến mức tôi còn chẳng dám mở miệng, sợ lỡ đâu cắn trúng lưỡi mất.
Nếu tôi có chết trong hầm ngục này, thì chắc chắn không phải do quái vật mà là chết vì tức, hoặc vì xấu hổ mà tự sát mất thôi.
Khốn thật!
…
Chúng tôi dừng lại ở lối vào khu rừng rậm rạp, nơi cây cối chen chúc đến mức không có lấy một lối mòn rõ ràng. Cả nhóm tranh thủ nghỉ ngơi, chờ chỉ dẫn tiếp theo từ Hana-ssi. Tất nhiên, ngoại trừ tôi.
Tôi vẫn bị treo lủng lẳng trên vai Lee Jae Hee, phần thân trên gập lại như cái bánh đa, tôi ra sức nịnh nọt để được thả xuống.
“Hunter Lee Jae Hee đúng là bờ vai rộng như biển cả, tấm lòng bao la như trời xanh!”
Mà trời xanh bây giờ thì ai chẳng biết ô nhiễm bụi mịn đến mức nào…
“Thật sự, tôi rất tự hào khi được làm fan của Hunter Lee Jae Hee. Nếu có chỗ nào để công khai điều đó, tôi sẵn sàng tuyên bố cho cả thế giới biết!”
May thật. Không có chỗ nào để công khai mấy lời đó cả. Tôi thậm chí còn không chơi SNS hay bất cứ thứ gì tương tự, nên về sau chắc cũng chẳng có cơ hội để rêu rao mấy câu vừa nói.
“Còn tấm lòng luôn quan tâm đến tôi của Hunter Lee Jae Hee nữa chứ, dịu dàng như lụa là vậy!”
Mà nói thật, tôi ghét nhất là lụa. Từ hôm nay là vậy.
Với hàng loạt lời tâng bốc hoa mỹ, mức được yêu cũng từ từ tăng lại từng chút, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi trạng thái bất lợi. Thế nhưng, dù biết trạng thái đã giải trừ, Lee Jae Hee vẫn không chịu thả tôi xuống. Hắn nhất định phải để tôi van nài mới chịu.
“…Xin tha cho tôi. Làm ơn, thả tôi xuống đi.”
Chỉ sau khi nghe thấy lời cầu khẩn đầy thống thiết ấy, hắn mới thả tôi xuống. Tôi ngồi phịch xuống đám cỏ, hai tay chống đất, cố nén nước mắt.
Sao mà đất lại đáng quý đến thế này chứ. Nhưng cùng lúc đó, trong lòng tôi cũng dâng lên cảm giác tự ti, không biết có đáng để cố sống cố chết thế này không. Tôi cúi đầu, nặng nề với nỗi uất ức chưa nói ra, thì Lee Jae Hee – vẫn đứng cạnh nhìn xuống – khẽ bật cười, rồi buông lời trêu chọc:
“Ai mà giết cậu được chứ?”
“Tôi thì suýt chết thật đấy. Chết vì xấu hổ.”
“Làm quá nhỉ.”
“Dễ nói khi người ta không phải là mình.”
Tôi ngẩng đầu, lườm hắn đầy tức tối. Nhưng cái tên này thì có bao giờ bị lay động bởi ánh mắt tôi đâu.
“Dù sao thì, Seon Woo-ssi cũng không thể theo kịp tốc độ của chúng tôi. Thế nên việc bị cõng là điều tất yếu thôi.”
“Ai cho phép chứ?”
“Cậu hỏi thật à?”
“…Cơ mà giờ thì tôi biết rồi.”
Ừ, là cậu đấy. Muốn làm gì thì làm đi.
Tôi lại thở dài, nuốt hết mọi uất ức không thể nói ra, thì ngay lúc ấy, một tiếng kêu piii vang vọng từ xa, rồi con chim ưng từ đâu xuất hiện, sải cánh bay vòng tròn trên đầu chúng tôi.
“Có vẻ chúng ta phải băng qua khu rừng này. Nếu đã sẵn sàng, xuất phát thôi.”
Kim Hana-ssi giơ tay ra hiệu cho cả nhóm, giọng bình thản như mọi khi. Con chim ưng Maemae dần hạ độ cao, lượn vòng một chút rồi đậu xuống cánh tay Hana-ssi. Ngay khi thân hình nó dần mờ đi, hệ thống cũng hiện thông báo kỹ năng được giải trừ.
Nhận ra đó là tín hiệu lên đường, cả nhóm lần lượt đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn bám trên người. Kim Hana-ssi, người từ nãy đã chuẩn bị xong, bắt đầu trao đổi với Chorok về lộ trình phía trước. Theo sau họ là tôi, Lee Jae Hee và Baek Tae Ra.
Mà, cái tên Baek Tae Ra này, sao cứ dính sát tôi hoài vậy? Từ lúc nào chúng tôi thân thiết dữ vậy?
“Cái nhẫn đó, Jae Hee hyung tặng cậu à?”
“Có lẽ vậy.”
“Tặng là tặng, còn ‘có lẽ vậy’ là sao?”
“Ý là tôi không muốn giải thích chi tiết. Mà chắc cậu cũng hay bị bảo là thiếu tinh tế lắm nhỉ?”
“…Tôi nghe người ta nói xin lỗi còn nhiều hơn. Muốn nghe từ miệng cậu không?”
Cái tên nhóc này chỉ giỏi hăm dọa thôi à?
Tôi thầm bĩu môi, liếc sang Lee Jae Hee đứng bên cạnh. Hắn chỉ khẽ mỉm cười, kiểu như cậu im lặng là đúng đấy, khiến tôi cũng yên tâm là mình làm đúng.
Đón được tín hiệu ấy, tôi quyết định đổi chủ đề, quay sang gọi Baek Tae Ra:
“Này, mà…”
“Gì? Xin lỗi hả?”
“À không? Tôi còn chưa buông ra nổi cái giờ trong xin lỗi thì lấy đâu ra xin với chả lỗi? Mà thôi bỏ qua, tôi hỏi thật, sao cậu cứ xưng hô trống không với tôi vậy? Cậu quen tôi à?”
“Hah. Nói như vậy thì… bộ cậu tưởng tôi dễ bắt nạt chắc? Giờ bắt đầu lên mặt rồi hả?”
Baek Tae Ra khoanh tay, nhếch mép cười nửa miệng. Nhưng cái khí thế đó, so với Lee Jae Hee thì vẫn còn kém xa lắm. Thật ra, chẳng phải vì Baek Tae Ra dễ bắt nạt, mà là vì bên cạnh hắn, Lee Jae Hee vẫn đang mỉm cười nhẹ nhàng, mà đáng sợ muốn chết.
“Không, không phải vậy… chỉ là… cậu cứ xưng hô kiểu đó hoài nên tôi thấy lạ…”
“Xưng hô được thì tôi cứ làm thôi, sao? Trước khi tới đây, tôi có tìm hiểu rồi… cậu mới có level 52, thấp tè tè.”
Thấp tè tè. …Cái từ này thực sự làm người ta phát cáu.
“Thì liên quan gì giữa level và xưng hô chứ?”
“Thường ấy mà, level thấp thì nghe người ta nói trống không cũng đành chịu thôi. Có đánh cũng không thắng được.”
“……”
“Cay à? Cay thì lên level đi.”
Ha…
Cái thằng nhóc trông có khi còn chưa đến tuổi hai mươi này, cái kiểu hỗn láo trịch thượng khiến tôi tức nghẹn trong họng.