[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 25
25.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt ngỡ ngàng quay lại nhìn từ Kim Hana-ssi, Chorok – kẻ vừa dứt khoát diệt quái và cả Baek Tae Ra đứng bên cạnh. Nhưng trong số đó, người nhìn chăm chăm nhất chính là Lee Jae Hee.
“Thật thú vị mà.”
“Cái gì cơ? Ý là kỹ năng của tôi à?”
“Không, là Yeon Seon Woo kìa.”
“……Nói thế chẳng sợ người ta hiểu lầm à? Ai nghe được lại tưởng cậu có hứng thú với tôi thì sao?”
Này, cậu biết không? Chính vì cái kiểu vung vãi thả thính lung tung như thế mà cậu từng bị người ta chỉ trích đấy. Không chỉ với mấy nhân vật nữ, mà đến mấy nam nhân vật thỉnh thoảng xuất hiện cũng bị hắn đối xử kiểu đó, khiến người chơi phải thốt lên “Tên này rốt cuộc là thế nào?”. Ấy vậy mà bản thân hắn lại chẳng có chút ý thức gì về chuyện đó.
“Vậy nếu đúng là tôi có hứng thú thật thì sao?”
“……Gì cơ?”
“Tôi nói là không phải hiểu lầm đâu.”
Gì thế này? Tôi có cảm giác như vừa bị sét đánh ngang tai khi đang yên đang lành. Cảm giác như bỗng dưng trở thành mục tiêu chinh phục của một nhân vật trong game vậy. Tôi cau mày nhìn kỹ hắn từ trên xuống dưới. Nhìn thế nào cũng không thể phủ nhận hắn đẹp trai, tươm tất đến mức chẳng thể bắt bẻ được điểm nào. Nhưng vấn đề là…
“……Cậu cũng thích đàn ông à?”
“Pffft!”
Bên cạnh, Baek Tae Ra – người vốn nãy giờ cũng đang hóng chuyện bỗng phá lên cười lăn lộn, ôm bụng như muốn rơi nước mắt. Tôi giật mình quay lại, thấy hắn vừa cười vừa lau nước mắt ứa ra vì cười quá nhiều.
“Đúng là… Jae Hee hyung hay bị hiểu nhầm kiểu đó thật. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi.”
“Quả nhiên là vậy…”
Tôi ngẩng đầu nhìn Lee Jae Hee với ánh mắt kiểu biết ngay mà. Hắn thì lại cười toe toét rất chi là dịu dàng.
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master đang không tốt, mức được yêu giảm –1.]
[Cảnh báo: Kỹ năng được yêu đã xuống mức âm, trạng thái bất lợi “U sầu” được kích hoạt.]
Mẹ kiếp, thằng này giờ còn chơi giả nai cười nữa hả? Không muốn nghe những lời như thế thì sống cho đoan chính vào!
“Gì vậy? Sao tự dưng cậu lại dính trạng thái bất lợi? U sầu là cái gì? Tôi chưa từng nghe đến trạng thái này bao giờ.”
Có vẻ trạng thái bất lợi của tôi hiện lên cả cửa sổ tổ đội, nên cả Kim Hana-ssi – người đang dở tay diệt quái cũng ngoái lại nhìn. Dĩ nhiên, Chorok thì chẳng buồn quan tâm, vẫn chăm chăm xử lý lũ quái vật như thường. Đúng là Psycho Green, biệt danh đó hợp với hắn ghê.
Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ không phải sự vô tâm của Chorok, mà là tôi cần phải dỗ dành cho Lee Jae Hee vui lên. Bởi chỉ mới chút xíu thôi, chân tôi đã bắt đầu bủn rủn rồi.
Dù xung quanh có toàn quái vật cỡ không phải người đi nữa, thì ít nhất cái thân tôi vẫn phải tự lo lấy. Mà giữa cái hầm ngục nguy hiểm chết người thế này, nếu còn bị suy kiệt tinh thần nữa thì đúng là chỉ có chết!
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master đang không tốt, mức được yêu giảm –1.]
[Cảnh báo: Kỹ năng được yêu đã xuống mức âm, trạng thái bất lợi “U sầu” được kích hoạt.]
Quào, cái thằng này giờ còn dùng nụ cười để tung hỏa mù nữa hả? Không muốn nghe mấy câu kiểu đó thì sống cho đoan chính vào đi!
“Cái quái gì thế? Sao tự dưng cậu ta lại dính trạng thái bất lợi? Mà ‘U sầu’ là cái quái gì? Tôi chưa nghe đến trạng thái này bao giờ.”
Có vẻ trạng thái bất lợi tôi dính phải đã hiện lên cửa sổ tổ đội. Thấy cả Kim Hana-ssi, người đang bận tay diệt quái cũng phải ngoái lại nhìn là biết. Dĩ nhiên, Chorok thì vẫn tiếp tục đập quái như chẳng có chuyện gì.
Psycho Green, cái biệt danh đó đúng là sinh ra để dành cho hắn mà.
Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ không phải là sự vô tâm của Chorok, mà là việc tôi phải tìm cách làm Lee Jae Hee vui lên. Chỉ một chút thôi mà chân tôi đã bắt đầu bủn rủn, đứng không vững rồi.
Dù xung quanh toàn quái vật không phải người, thì ít ra tôi vẫn phải giữ được cái thân này. Ở cái hầm ngục nguy hiểm chết người này mà còn bị suy kiệt tinh thần thì chỉ có nước bỏ mạng.
“T-tôi chỉ muốn nói là… vì cậu quá hoàn hảo nên mấy lời không đâu cũng dễ khiến những người lạ bám lấy thôi! Ý tôi là vậy đấy! Quả nhiên là theo nghĩa đó!”
“Gì vậy trời… Hyung, tôi nghĩ tên này hơi bị có vấn đề đấy.”
Người có vấn đề là cậu đấy.
Dù Baek Tae Ra lườm nguýt thế nào, tôi cũng chỉ chăm chăm nhìn Lee Jae Hee. Đến lúc ấy, hắn mới khẽ cười khẩy như mọi khi, cái kiểu nụ cười cực kỳ khó ưa.
[Tâm trạng của Master được cải thiện, mức được yêu tăng +1.]
[Kỹ năng được yêu đã trở về mức 0, trạng thái bất lợi “U sầu” được gỡ bỏ.]
Thật không thể nào đoán nổi cái thằng này. Rốt cuộc thì điểm nào khiến hắn vui hay buồn vậy trời? Tôi bất lực thả lỏng vai xuống.
Trong lúc đó, Baek Tae Ra dán mắt vào khoảng không nơi có thể là cửa sổ trạng thái, rồi liếc về phía Lee Jae Hee, như muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng Lee Jae Hee thì trông chẳng có vẻ gì là muốn giải thích về chuyện này.
“Vì cậu ta là fan của tôi thôi.”
“Không phải đâu. Hai người trông cứ như đang che giấu gì đó…”
Ánh mắt nghi ngờ của Baek Tae Ra dừng lại ở Nhẫn Servant Tối Thượng trên tay tôi. Và trên ngón tay của Lee Jae Hee, cũng có một chiếc nhẫn Master giống hệt như thế.
Baek Tae Ra khẽ nheo mắt lại như vừa nảy ra điều gì đó, rồi cười tủm tỉm, dò xét:
“Cái nhẫn đó… tưởng cậu bảo là rắc rối, không muốn dùng cơ mà? Giờ lại thành nhẫn đôi hả?”
Hắn hỏi thế là khá gần với sự thật rồi đấy. Nhưng cái từ nhẫn đôi kia làm tôi không thể nào bỏ qua được.
“Nhẫn đôi cái gì chứ! Cậu nói quá đáng thật đấy!”
“Không phải à?”
“Không phải!”
“Thế là gì?”
“Cái đó là…!”
Tôi đang định mở miệng giải thích thì bỗng nghẹn lại. Lee Jae Hee chẳng biết từ lúc nào đã chen ngang giữa tôi và Baek Tae Ra, khoác tay lên vai mỗi đứa, rồi đẩy mạnh chúng tôi ra xa.
“Bên kia chắc dọn dẹp xong rồi. Đi thôi.”
“…Mờ ám.”
“……”
Hợp đồng này có điều khoản giữ bí mật không nhỉ? Hình như tôi không nhớ có… mà cũng có thể là có?
Tôi bất đắc dĩ bước theo, vừa liếc nhìn Lee Jae Hee với ánh mắt kiểu ai nhìn chẳng biết cậu vừa chặn họng tôi cơ chứ. Nhưng đúng như hắn nói, trên cánh đồng rộng lớn này, ngoài bọn tôi ra chẳng còn sinh vật sống nào khác.
Tôi tiến lại gần Chorok và Kim Hana-ssi, hai người đang cảnh giác quan sát xung quanh giữa đống xác quái vật chất đống. Lúc đó, không ngờ Kim Hana-ssi với gương mặt vẫn lạnh tanh lại buông ra một câu hỏi bất ngờ.
“Cậu ổn chứ?”
“……Tôi á?”
“Ờ.”
Cái gì đây? Sao bỗng dưng có một cuộc hội thoại bình thường thế này? Ủa, mà tại sao tôi lại cảm động chỉ vì chuyện nhỏ xíu này?
“À… vâng. Tôi ổn. Cảm ơn chị đã hỏi thăm.”
“Không có gì. Bọn tôi thì không sao, nhưng với Yeon Seon Woo, nơi này vẫn là chỗ nguy hiểm. Cẩn thận vào.”
“……Vâng.”
Kỳ lạ thật. Đúng là lời nói bình thường thôi, kiểu mà ai cũng có thể nói ra trong hầm ngục, vậy mà tim tôi lại thấy ấm áp lạ thường. Khuôn mặt và giọng điệu của Kim Hana-ssi vẫn cứng nhắc, chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, thế nhưng chỉ một câu quan tâm ấy thôi cũng đủ khiến những nỗi nặng lòng trong tôi như tan biến.
Kim Hana-ssi… quả nhiên chị là bias nhì của tôi…
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master đang không tốt, mức được yêu giảm –1.]
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master đang không tốt, mức được yêu giảm –1.]
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master đang không tốt, mức được yêu giảm –1.]
[Cảnh báo: Kỹ năng được yêu đã xuống mức âm, trạng thái bất lợi “U sầu” được kích hoạt.]
Mẹ nó, thiệt tình!