[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 23
23.
Kim Hana, thường được gọi là dẫn đường, là nhân tố thiết yếu để chinh phục hầm ngục. Thường thì hunter hệ Cung Thủ sở hữu nhiều kỹ năng thám sát và lập bản đồ, giúp nhanh chóng xác định địa hình hầm ngục, và Kim Hana chính là một ranger như vậy.
Năng lực thức tỉnh của cô ấy là “Đồng danh thành vương”, đứng đầu trong giới sử dụng cung, sở hữu kỹ năng thức tỉnh Thần cung thủ, và là một nhân vật trầm lặng.
Nói thật, mang cô ấy đi hầm ngục hạng C thế này thì đúng là lãng phí nhân lực quá mức. Thấy áy náy kỳ lạ, tôi lén liếc nhìn Kim Hana đang dán mắt vào lối vào hầm ngục mới.
Nếu không bị bất ngờ bởi bàn tay đột ngột đặt lên vai, có lẽ tôi còn tiếp tục nhìn cô ấy thêm một lúc nữa. Giá mà biết trước là Lee Jae Hee ghé sát mặt tới gần, tôi thà giả vờ không biết cho rồi.
“Gì, gì thế?”
“Cậu làm chuyện xấu à? Sao giật mình dữ vậy?”
“Xấu cái gì! Người lương thiện như tôi thì làm gì có tội lỗi.”
“Lương thiện?”
Tôi lùi ra sau theo phản xạ, nhìn thấy đôi lông mày sắc nét của cậu ta hơi nhướn lên. Gương mặt nhìn tôi đầy vẻ coi thường khiến tôi không thể nào tiếp tục chối cãi. Mà, nghĩ kỹ lại thì, đúng là lời tôi vừa nói cũng hơi vô liêm sỉ thật.
“…Cậu gọi tôi làm gì?”
“Cậu tắt thiết lập cho phép xem thông tin cá nhân trong tổ đội đi. Vẫn đang bật đúng không?”
“À, đúng rồi.”
Nghe hắn nhắc, tôi mới sực nhớ là mình đã bật sẵn chế độ cho phép xem thông tin cá nhân trước đó. Tôi vội mở Cửa Sổ Thông Tin, tắt quyền truy cập, đồng thời Cửa sổ tổ đội cũng hiện lên. Thì ra từ nãy mọi người bận rộn là vì đang lập tổ đội với Lee Jae Hee.
[‘Lee Jae Hee’ đã gửi lời mời tổ đội. Tự động từ chối sau 30, 29, 28…]
[〈Chấp nhận〉 or 〈Từ chối〉]
[‘Yeon Seon Woo’ đã tham gia tổ đội của ‘Lee Jae Hee’.]
[Tổ đội trưởng ‘Lee Jae Hee’ đã chuyển toàn bộ quyền nhận kinh nghiệm và vật phẩm cho ‘Yeon Seon Woo’.]
“Oooh.”
Nghĩ lại thì, trong game cũng có thiết lập này. Khi dẫn theo đồng đội mới để cày cấp trong hầm ngục, chức năng này rất tiện.
Chỉ là, tôi không nghĩ mình sẽ được hưởng cái đặc quyền đó.
“Nhìn kìa, vui tới mức sắp rách miệng rồi.”
Đúng là Taerapy, chẳng bỏ lỡ cơ hội nào để móc mỉa. Nghe hắn châm chọc, tôi vẫn giữ nguyên cái miệng tròn vo vừa thốt lên oooh, đáp lại Baek Tae Ra:
“Không có rách một chút nào hết.”
“…Cậu bị thiếu dây thần kinh à?”
“Không có đâu. Tôi là người bình thường.”
Tôi cứ giữ nguyên cái miệng tròn, nói xong, Baek Tae Ra lộ rõ vẻ chưng hửng. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn lạnh đi, gọi tôi với giọng âm trầm:
“Này.”
“…Dạ.”
“Nhớ cho kỹ, tôi là healer đấy? Có thể đập cho cậu thừa sống thiếu chết rồi lại chữa lành sạch sẽ đấy, hiểu chưa?”
“Ra là vậy. Làm được chuyện như thế sao…”
“Muốn thử cảm giác đau đớn tột cùng mà không có vết thương cho đến chết không?”
“Không ạ? Nói một lần là tôi hiểu liền mà? Tôi ghét nhất trên đời là bị đau đấy.”
Tôi lùi lại từng bước, tránh xa Baek Tae Ra – kẻ vừa bắt đầu nới lỏng nắm đấm – thì một bàn tay đột ngột đặt lên vai tôi, chặn lại. Tôi giật mình quay đầu thì thấy Lee Jae Hee đã đứng ngay bên cạnh.
Hắn khoác vai tôi và Baek Tae Ra, tay đặt lên vai mỗi người, rồi nở một nụ cười lẫn chút bực dọc.
“Phiền chết đi được, đừng phí sức vào mấy chuyện vớ vẩn nữa, lo xong việc rồi ra nhanh. Được chứ?”
“…Biết rồi.”
Trời ơi, cái người vừa ngoan ngoãn trả lời đó thật sự là Baek Tae Ra sao? Chính là Taerapy nổi tiếng đó sao?
Tôi nghĩ vậy nhưng không dám hỏi thành lời. Cảm giác nếu lỡ lời chắc sẽ bị hắn đánh cho gần chết rồi heal sống dậy cũng nên.
Trong lúc đó, bị Lee Jae Hee đẩy nhẹ, cơ thể tôi cứ thế bị hắn dẫn về phía trước. Han Chorok, từ nãy đã đứng đợi ngay trước cổng hầm ngục, nhìn qua tôi rồi nhìn Lee Jae Hee, xong quay mặt đi kiểu như đang dỗi, một mình mở cánh cổng ra.
Bên trong là một màu đen đặc, như có một bức màn dày phủ kín, lay động nhè nhẹ.
Nhìn kiểu gì cũng thấy điềm gở.
Nhưng Kim Hana với vẻ mặt bình thản, bước thẳng vào bóng tối đó. Theo sau cô ấy là Han Chorok, dù trông vẫn như đang dỗi, nhưng cũng lặng lẽ đi vào.
Tôi thì đứng ì tại chỗ, dậm mạnh gót chân xuống đất, ra vẻ: Tôi không đi đâu hết nhé. Nhưng Lee Jae Hee, sức khỏe hơn hẳn, cứ thế kéo tôi đi thẳng về phía trước.
Thật sự là sẽ vào đó sao? Thật sự… vào thật á?!
Nhìn cánh cổng hầm ngục mà tôi chỉ từng thấy qua màn hình game, giờ đang ở ngay trước mắt, tôi đành nhắm tịt mắt lại.
Khoảnh khắc ấy, tôi, Baek Tae Ra và Lee Jae Hee, ba người như một khối, cùng bước vào hầm ngục.
Đây là bước chân đầu tiên trong hành trình clear hầm ngục của tôi.