[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 21
21.
Hắn là Creepy Healer, bị gọi là Taerapy, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một trong những kẻ đi theo Lee Jae Hee mà thôi.
Bởi chính Lee Jae Hee là người dẫn dắt kẻ khiếm thị như hắn vào hầm ngục, đào tạo thành hunter. Chỉ tính riêng số lần cứu hắn khỏi cửa tử cũng đủ đếm hơn mười ngón tay.
Nhờ vậy, Baek Tae Ra mới là nhân vật chiếm phân nửa các bài đăng trên diễn đàn hướng dẫn game.
Là healer hạng S, hắn là đồng đội bắt buộc phải chiêu mộ. Bên cạnh Lee Jae Hee, hắn cũng là một nhân vật cực kỳ được yêu. Thậm chí, nhiều người còn say mê cặp đôi Lee Jae Hee – Baek Tae Ra, ra sức chia sẻ đủ kiểu chiến lược để đạt được ending của hai người họ. Một nửa còn lại thì ủng hộ Han Chorok.
Ký ức về một tựa game mà cả nhân vật nữ lẫn nam đều có thể theo đuổi dần trở lại, khiến tôi bắt đầu nghi ngờ thái độ của hai tên này với Lee Jae Hee. Nhìn xem, chẳng phải Baek Tae Ra đang hành xử như thể ghen tức khi Lee Jae Hee quan tâm đến người khác sao? Còn Han Chorok thì đứng bên cạnh, mặt mũi hớn hở như được khen.
“Tôi thật sự không muốn thế này đâu, mong các người hiểu cho.”
Tôi tranh thủ bày tỏ lập trường, rằng bản thân chẳng có hứng thú với Lee Jae Hee, cũng chẳng muốn bước chân vào hầm ngục hạng C. Nhưng nếu Taera mà dễ nghe theo thì đã chẳng bị gọi là Taerapy.
“Ý cậu quan trọng gì? Master nói đi thì phải đi chứ. Đúng là chẳng biết thân biết phận.”
“…”
Đấy, lại y chang lời của thằng Chorok gật gù bên cạnh Lee Jae Hee.
Tôi thở dài một hơi thật sâu trong lòng, cố nhẫn nhịn mà khắc chữ nhẫn vào tim. Người ta bảo, nhẫn ba lần tránh được sát nhân, nhưng tôi có tư cách gì để sát nhân đâu, chắc phải nhẫn đến cả trăm lần.
Vừa nghĩ xem chữ nhẫn viết thế nào, tôi vừa giả vờ lật xem mấy món trang bị mà Lee Jae Hee đã để riêng ra. Bộ đồ đen có in logo guild, nhìn qua thì giống quần áo bình thường, nhưng mấy món trang bị bên cạnh trông có vẻ là vật phẩm.
[Kích hoạt kỹ năng Giám Định. Bắt đầu giám định vật phẩm.]
[Giám định thất bại.]
[Vật phẩm chưa giám định: Chỉ số của người sử dụng quá thấp, không thể giám định.]
Khỉ thật. Người cấp thấp như tôi, sống cũng thật tủi thân.
Kỹ năng Giám Định của hunter phát triển theo cấp độ, muốn tăng thì phải lên cấp, ngoài ra chẳng có cách nào khác. Chỉ những vật phẩm tiêu hao một lần, như nguyên liệu bình thuốc hay vật phẩm cấp thấp, thì có vẻ không cần xét đến cấp độ mới giám định được.
Trong lúc tôi vừa nghĩ về nguyên nhân thất bại của lần giám định, vừa cân nhắc chắc cũng đến lúc phải lên cấp rồi, thì Baek Tae Ra vẫn tiếp tục cuộc khẩu chiến với Lee Jae Hee.
“Vậy thật sự vì mấy chuyện đó mà anh đòi vào hầm ngục à? Bỏ hết đống việc chất đống lại?”
“Vì thế nên tôi mới có một phó guild master tài giỏi như cậu.”
“À, thật đấy! Anh nghĩ tôi nhận làm phó guild master để gánh hết cái đống đó cho anh à? Mấy thằng ngu mà anh nhận vào guild khiến đội tiếp nhận nhiệm vụ nghỉ hết rồi đấy! Tôi còn phải tuyển người mới nữa, anh có biết không hả?”
Baek Tae Ra chống tay vào hông, tay kia thì gãi đầu bứt tóc bù xù. Mái tóc hồng nhạt xù mịn vì tẩy nhuộm nhiều lần thoáng trông có vẻ dễ thương, nhưng với khuôn mặt nhăn nhó và khí thế dữ dằn kia thì cảm giác ấy bay sạch.
Lee Jae Hee lại không hề nao núng, thậm chí còn cười vui vẻ, đáp lại một cách trêu chọc:
“Vậy thì cứ đuổi mấy thằng ngu đó đi.”
“Thế thì nhận vào làm gì? Nhận mấy thằng kém cỏi như thế làm gì cơ chứ!”
“Chúng nó năn nỉ xin vào mà.”
“Aaaa, bực mình chết mất!”
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Baek Tae Ra ôm đầu gào lên, hai tay xới tung tóc mình. Thật ra tôi cũng hiểu cảm giác đó. Cái cảm giác nghẹn ứ, bực bội, giận dữ mỗi lần đối mặt với Lee Jae Hee.
Nhiều lúc, dù có cấp thấp đi nữa, tôi cũng chỉ muốn nhào tới bóp cổ cái thằng cha này.
Đồng cảm sâu sắc với Baek Tae Ra, tôi khẽ gật gù. Nhưng chợt nhớ ra chuyện gì đó, tôi ngẩng đầu nhìn lên. Hắn vẫn còn mải cãi nhau với Lee Jae Hee, chẳng buồn để ý đến tôi.
“Anh tưởng đây là trung tâm thể dục trong khu phố à? Ai xin vào guild là nhận hết thế?”
“Gan lắm chứ. Tìm đến tận nơi, xin tôi cho vào guild. Tôi thấy cũng có tâm, nên nhận.”
“Này…”
“Thế thì anh tự mà dọn cái đống hậu quả đi! Đừng có sai tôi!”
“Thế thì lại phiền.”
“Này, này!”
“Cái gì! Không thấy tôi đang nói chuyện à? Chẳng biết thân biết phận, lại còn bất lịch sự!”
Mẹ kiếp, hết hồn! Nói sai câu là bay đầu thật đấy!
Mặt mày Baek Tae Ra vặn vẹo như dã thú, bất ngờ ghé sát lại làm tôi giật mình, vội lùi lại phía sau. May sao, Lee Jae Hee lên tiếng xoa dịu, vỗ nhẹ lưng hắn, rồi quay sang hỏi tôi:
“Có chuyện gì muốn nói sao?”
“À, ờ… Tôi vừa nghe cậu bảo là sắp tuyển thêm người cho đội tiếp nhận nhiệm vụ. Không biết… tôi có thể giới thiệu người quen được không?”
Tôi dè dặt mở lời, thầm nghĩ, chuyện này cũng giống kiểu “dù là ô dù thì cũng là ô dù” vậy. Baek Tae Ra đang đứng đó với vẻ mặt để xem thế nào, liền phì cười khinh bỉ.
Thằng nhóc này, lòng dạ xoắn vặn chẳng khác gì bánh quẩy, tính tình thì lệch lạc không chịu nổi.
“Giới thiệu người quen? Cậu thấy mình là thân quen với Lee Jae Hee lắm rồi chắc? Mới nói chuyện được mấy câu đã tự nhận là người quen?”
“Không ạ? Tại sao tôi lại là người quen của Hunter Lee Jae Hee? Tôi nói là giới thiệu người quen của tôi cơ.”
Tôi mới là người thấy vô lý đây. Trong đầu tôi không có nổi chút ý định làm thân với thằng cha Lee Jae Hee này. Một kẻ âm hiểm đến mức chìa ra cái nhẫn rách rưới này rồi gọi là hợp đồng, sao tôi lại phải xây dựng quan hệ chứ…
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master xấu đi, Chỉ số được yêu –1.]
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master xấu đi, Chỉ số được yêu –1.]
“Ơ, cái gì vậy!”
Tự nhiên sao tâm trạng cậu ta lại tụt? Tôi có nói gì ra đâu chứ! Bao công sức gầy dựng cái chỉ số dương đó!
Bực mình quá, tôi đứng phắt dậy, lườm Lee Jae Hee, thì cậu ta lại nhún vai, nở nụ cười tươi rói. Nhìn cái mặt mà phát ghét.
Nhưng người trả lời câu hỏi của tôi lại là Baek Tae Ra.
“Tự nhiên cái gì mà tự nhiên? Cậu điên à?”
Điên là mày chứ ai! Đụng đến việc của Lee Jae Hee là lại nhảy vào, đúng là cái thằng Taerapy. Có chuyện cậu ta không biết cơ đấy!
“Tôi đâu có nói với cậu?”
“Cậu hả? Ha, lâu lắm rồi mới có người đối xử với tôi thế này, tự nhiên thấy chẳng buồn giận luôn.”