[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 19
19.
Tôi cố nặn ra một nụ cười vô hại như muốn nói đừng lo, tôi không làm hại chủ cậu đâu, rồi tiến đến trước sofa, bắt đầu dò tìm chỗ có thể tiếp xúc được.
Cách dễ nhất là nắm tay, nhưng hôm nay hắn lại đeo cái đôi găng da đen đáng ghét kia. Đã thế, trên áo sơ mi trắng còn khoác thêm áo ghi-lê màu xanh đậm nên phần da lộ ra gần như không có chỗ nào để chạm.
Hay là cứ bảo hắn tháo găng ra rồi nắm tay nhỉ.
Dù sao thì trong tuần qua tôi cũng nắm tay hắn để giúp ngủ không biết bao nhiêu lần, đến mức giờ đã gần như miễn dịch với tay đàn ông luôn rồi.
Tôi định đưa tay ra tháo găng thì ngay khoảnh khắc đó, một ánh nhìn xuyên thấu như dao găm đâm thẳng vào má tôi.
Không biết hắn mở mắt từ bao giờ, giờ đang lim dim, nhìn chằm chằm như thể đang phân tích xem tôi sắp làm gì.
Ừ, thôi quyết định rồi. Làm thì làm thôi.
Tôi đổi hướng tay đang định tháo găng, đưa lên che mắt hắn.
Bất ngờ bị bịt mắt, Lee Jae Hee chớp mắt mấy lần. Lông mi dài cọ nhẹ vào lòng bàn tay khiến tôi ngứa ran, chỉ muốn giật tay lại gãi lấy gãi để, nhưng tôi cố nhịn, còn dí tay sát hơn.
Hắn nhăn mặt nhẹ, chắc do tay tôi áp sát vùng mắt quá.
Ai bảo nhìn chằm chằm làm gì. Không hiểu sao hôm nay ai cũng thế cả, từ Kim Hyun Oh cho đến cái tên này nữa.
“Tôi bắt đầu nhé.”
[Đang chuẩn bị chuyển trạng thái. Vui lòng chọn trạng thái cần chuyển.]
Cửa sổ kỹ năng quen thuộc hiện ra cùng danh sách trạng thái dài dằng dặc. Tôi lướt mắt qua rồi chọn “Thư Giãn”.
〈Kỹ năng Chuyển Trạng Thái được kích hoạt. Đang áp dụng trạng thái “Thư Giãn”.〉
Cùng lúc đó, hơi ấm nhẹ lan ra từ lòng bàn tay, truyền sang Lee Jae Hee. Một lát sau, tôi cảm nhận rõ ràng những nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của hắn dần giãn ra. Hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, khóe môi thả lỏng.
Khoảng mười phút giữ trạng thái này chắc sẽ giúp cơn đau đầu của hắn dịu xuống.
Tôi khẽ thở phào rồi lén rút tay lại để không làm hắn tỉnh dậy thì—
Tay tôi bị giữ lại.
Tôi ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt hắn đang cong lên thành hình trăng khuyết. Đôi mắt tưởng như đã chết kia giờ lấp lánh tia sáng kỳ lạ, trông thật xa lạ.
“Không ngờ cậu biết làm nhiều thứ ghê đấy.”
Cái gì mà không ngờ? Nghe cứ như đang đánh giá thấp tôi không bằng. Tôi xoay cổ tay để gỡ ra, đồng thời gượng cười.
“Chẳng qua là cậu đánh giá tôi thấp quá thôi.”
“Cẩn thận cái miệng đấy.”
Lại cái vấn đề muôn thuở, cái gã vệ sĩ chết tiệt bên cạnh không bao giờ để yên. Han Chorok chẳng biết từ khi nào đã rút kiếm, dí ngay sát cổ tôi.
Khốn thật. Cái tay này mà không bị người ta đâm sau lưng thì cũng là tôi tự tay xử luôn đấy.
“Thật quá đáng. Tôi lo nên mới làm thế thôi. Giờ tôi ngưng kỹ năng luôn nhé?”
“…Đừng có làm ra vẻ ngạo mạn quá. Không phải là tôi không chém được, mà là tôi chưa chém thôi.”
Giọng nói trầm thấp như gầm gừ nơi cổ họng vang lên, lưỡi kiếm cũng cắm sâu vào bên trong thêm một chút. Nhưng, người muốn hét lên lại chính là tôi. Một thằng nhóc ít tuổi hơn, dí thẳng kiếm vào mặt mà còn dám nói trống không, vậy ai mới là kẻ ngạo mạn ở đây hả!
Ngực tôi nghẹn lại đến phát điên, nhưng trong tình hình có thể đổ máu bất cứ lúc nào, tôi đành ngoan ngoãn giơ hai tay lên.
Không thể mạnh tay với hắn được, vì với Han Chorok, Lee Jae Hee là một vị thần. Là vị thần sống đã nuôi dạy hắn trở nên mạnh mẽ, thay thế cho gia đình đã ruồng bỏ hắn và những kẻ gọi là thần nhưng vô tâm kia. Còn tôi trong mắt hắn, chắc chỉ là một tên man di dám báng bổ thần linh mà thôi.
“Chorok à, dừng lại đi.”
“…Master, tên này đúng là không biết thân biết phận.”
Lee Jae Hee, người đã bình thường trở lại sau khi cơn đau đầu dịu xuống, lên tiếng can ngăn Chorok. Tôi đã linh cảm có gì đó khác lạ, thì ra là vì giọng điệu lười biếng thường ngày của hắn đã biến mất.
Nhưng vì lý do nào đó, Chorok lại phớt lờ lời hắn, lưỡi kiếm dí vào tôi vẫn không hề lùi lại. Con chó ngoan ngoãn này bỗng dưng nổi loạn, tôi cũng chỉ biết giơ tay lên và chớp mắt ngơ ngác.
Trong khi đó, đôi mắt đen thẳm kia vẫn dán chặt lấy tôi, không chịu rời đi.
Cái quái gì vậy? Chẳng lẽ hắn nổi cơn Cuồng Chiến Sĩ rồi chém tôi thật à?
Ánh mắt mờ đục, như mất đi lý trí của Chorok khiến tôi sợ hãi, phải khẽ ngửa đầu ra sau.
Ngay lúc đó, một bàn tay thon dài vươn tới, kẹp lưỡi kiếm sắc xanh lam tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể bị đứt tay vào giữa hai ngón trỏ và giữa, rồi dễ dàng đẩy nó ra xa. Dù sắc bén như thế, đôi găng tay da kia vẫn không hề trầy xước.
Đúng như tôi nghĩ, bàn tay của Lee Jae Hee còn nguy hiểm hơn cả lưỡi kiếm của Chorok lúc mất kiểm soát. Thế nên, mỗi lần phải nắm tay hắn, tôi lại cảm thấy gai người là vì vậy.
“Chuyện đó, từ từ dạy bảo cũng được mà.”
“…Cứ nhân nhượng như vậy nên hắn mới không biết sợ, càng làm tới. Không thể chỉ hiền lành mãi được đâu.”
“Cũng đành chịu thôi. Tính ta vốn rộng lượng mà.”
Chorok bất đắc dĩ rút kiếm về, ném nhẹ lên không trung, lưỡi kiếm liền phụt một tiếng rồi biến mất. Hóa ra còn có thể cất vào kho đồ kiểu đó, tôi lại học thêm được một điều.
Nhưng, chuyện là chuyện, còn mấy câu sủa linh tinh của thằng chó này thì tôi không thể bỏ qua. Tôi khoanh tay lại, ngồi nghiêng người, tỏ rõ thái độ không ưa.
Rốt cuộc ai mới là người rộng lượng, biết nghĩ cho người khác đây? Tên điên trước mặt, hay tên cuồng loạn ngồi bên cạnh?