[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 18
18.
Người ta bảo cảnh cáo chỉ có một lần, mà cái mạng này cũng chỉ có một cái. Dù có hèn hạ tí thì cũng phải sống cho qua ngày.
“Tôi bảo bao nhiêu lần rồi, tôi không thích ngồi dưới sàn đâu?”
Thực ra, cái làm tôi bực là vì bị gọi ép đến đây, nhưng không tiện nói thẳng, nên đành trút giận vào mấy chuyện vặt khác. Tôi lầm lũi bước tới, ngồi xuống cái sofa đối diện.
Lee Jae Hee vẫn gác đầu lên lưng ghế, nhắm mắt, mãi sau mới chậm rãi ngẩng lên. Đôi mắt đen thẫm, vô hồn của hắn cong cong nhưng không hề có ý cười.
“Hôm nay nhiều lửa ghê.”
“Tự dưng gọi tôi thế thì sao tôi không bực? Tôi cũng có cuộc sống riêng đấy. Cứ thế này hoài thì phiền lắm.”
Tôi móc điện thoại từ túi áo blouse ra, nhanh tay nhắn tin cho Quản lý Yoon. Tôi dặn chị ấy cứ đặt đồ ăn trưa thoải mái, tiền ở phòng khám còn đủ. Với bánh trứng thì mang về ăn dần. Trong khi tôi còn đang gõ, thì Lee Jae Hee mở miệng, ánh mắt lười biếng nhưng soi mói nhìn tôi.
“Nếu đã có cuộc sống riêng, sao không dẹp luôn đi? Sao lại trút giận lên tôi? Đó là nội dung hợp đồng của chúng ta đấy, không nhớ à?”
“…….”
Tay tôi, vốn đang lướt trên màn hình, bỗng khựng lại.
Cái gì đây? Hôm nay thằng này có vẻ khác khác?
Giác quan mách bảo tôi giống như ăng ten bắt sóng vậy, hôm nay Lee Jae Hee không ổn, tránh dây vào thì hơn. Cảm giác sinh tồn mách bảo thế.
“Thì tuần này tôi dọn xong là ổn thôi. Nhưng có chuyện gì mà gọi tôi vậy?”
Vừa thăm dò sắc mặt hắn, tôi vừa nhấn gửi tin nhắn, rồi nhét điện thoại lại vào túi. Lúc ấy, chiếc đồng hồ trên cổ tay lướt qua mép túi, va nhẹ tạo thành tiếng cạch. Chiếc đồng hồ mà hắn cấm tôi bán, buộc tôi phải đeo suốt.
Lee Jae Hee liếc qua cái đồng hồ, khóe môi như hơi giãn ra, nét mặt có vẻ dễ chịu hơn. Hắn phẩy tay, ra hiệu cho thằng áo xanh, và thằng đó lập tức đặt một xấp tài liệu mỏng trước mặt tôi.
“Đọc đi. Gọi cậu tới vì cái này đấy.”
“Cái gì vậy?”
Tôi kéo tập tài liệu lại, đọc từ đầu. Một báo cáo hầm ngục. Tóm lại là có một hầm ngục hạng C mới xuất hiện, vị trí nằm ở khu vực Gangbuk.
Địa điểm cụ thể… quận Nowon? Từ trụ sở Guild Củ Cải Non ở Daehak-ro mà tính ra thì cũng xa phết.
Theo những gì tôi học được suốt một tháng ở thế giới này, Seoul chia quản lý hầm ngục làm năm khu vực.
Gangbuk do Guild Củ Cải Non phụ trách. Gangdong thì thuộc về Guild Cá Neon, một guild lớn khác. Gangseo thì do Hiệp hội Bang hội quản lý, một liên minh các guild nhỏ, lo liệu. Còn Gangnam thì rối như canh hẹ, guild lớn cũng chẳng buồn đụng vào, để mặc các guild nhỏ lẻ tự xoay. Khu trung tâm thì nhà nước trực tiếp quản lý.
Nói cách khác, hầm ngục hạng C vừa phát hiện ở Gangbuk thì Guild Củ Cải Non phải xử lý và quản lý sau đó.
Mà… hắn cho tôi xem cái này để làm gì?
“Đây là… báo cáo về hầm ngục hạng C mới xuất hiện đúng không?”
“Nhìn chuẩn đấy.”
“Nhưng mà… liên quan gì tới tôi?”
Tôi vẫn chưa hiểu vì sao hắn lại cho tôi xem cái này, nên thắc mắc. Lee Jae Hee khẽ cau mày, tựa đầu lên lưng ghế sofa. Làn da hắn vốn đã trắng, lại thêm ánh đèn phòng, làm tôi chẳng để ý. Nhưng giờ nhìn kỹ, trông hắn tái mét, giống như người đang ốm yếu thật sự.
Hắn bệnh thật à?
Khi tôi nghiêng đầu, nhìn hắn ngả người, đặt cánh tay lên trán như kiểu mệt mỏi thì hắn lại phun ra cái giọng cà khịa quen thuộc.
“Nhìn chỉ số thảm hại của Yeon Seon Woo cậu, tôi thấy không yên tâm nổi. Đi theo tôi thì kiểu gì cũng có lúc vào hầm ngục hạng cao, chẳng may dính đòn của quái, chết gục thì sao? Thế nên, cậu nên đi cày cấp trước đi.”
Chết tiệt. Nói đúng mà nghe tức hơn.
“Ý là, giờ tôi phải vào cái hầm ngục này hả?”
“Đúng vậy.”
“Hôm nay luôn?”
“Không lẽ… mai? Có mỗi hầm ngục hạng C thôi mà?”
Mẹ kiếp, cái mồm lươn lẹo của hắn đúng là muốn đấm.
Với hắn thì hạng C chẳng là gì, nhưng với tôi là nguy hiểm chết người đấy! Mạng tôi treo lơ lửng đó, sao đi ngay được!
“Này, ít ra cũng phải cho tôi chuẩn bị chứ! Giờ tôi tay không bắt giặc đây! Có mỗi cái nhẫn chết tiệt này!”
“Tôi chuẩn bị sẵn hết rồi. Cậu chỉ cần theo thôi.”
Hôm nay sao hắn căng thế nhỉ? Lúc nãy tưởng đâu dịu lại tí, giờ lại trở mặt gắt hơn. Giọng nói cũng căng thẳng, kiểu như khó chịu khi phải giải thích dài dòng.
Nhưng mà, liên quan tới mạng sống, tôi đâu thể không hỏi.
“Vậy, tôi đi với ai?”
Lee Jae Hee quay mặt lại, nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt vô cảm. Cảm giác như cổ họng tôi khô khốc, nuốt nước bọt khó nhọc, thì hắn nhẹ nhàng hỏi ngược:
“Cậu muốn đi với ai?”
Dù giọng điệu bình thường, nhưng đôi mắt đen thẫm, trống rỗng của hắn làm tôi thấy ớn lạnh. Tôi phải lảng tránh ánh mắt, quay đầu sang chỗ khác, rồi nhẹ nhàng thăm dò:
“Tất nhiên là tôi muốn đi với Hunter Lee Jae Hee rồi. Yên tâm hơn mà. Nhưng mà hình như cậu đang ốm đúng không? Mặt mũi tái nhợt thế kia…”
Vừa dứt lời, hắn cau mày, rồi lại giãn ra, cố nặn ra một nụ cười gượng.
“Không có gì nghiêm trọng. Cứ lo việc mình đi.”
Cái kiểu nói chuyện…!
“Tôi cũng muốn kệ lắm, nhưng nếu phải dựa vào cậu thì tôi không thể coi như không có gì. Dù sao cũng phải hỏi cho rõ. Cậu có bị nhức đầu không?”
“Đau đầu do stress. Chuyện thường thôi, mà hầm ngục hạng C xử lý ngon. Lo gì.”
À, stress. Vậy nên heal chắc cũng chẳng ăn thua. Là kiểu tâm lý ảnh hưởng thể chất, nên hắn mặc kệ cũng phải.
Vừa dứt lời, Lee Jae Hee lại thả đầu lên lưng ghế, phẩy tay như muốn bảo tôi đừng quan tâm.
Tôi cũng thật sự định làm ngơ cho qua rồi đấy…
Nhưng nếu mà vào hầm ngục chung với hắn trong tình trạng đó thì chắc đến tôi cũng bị đau đầu do căng thẳng mất thôi. Trong hầm ngục thì sợi dây cứu sinh duy nhất là Lee Jae Hee, mà trạng thái của hắn lại tệ như thế…
“Cậu ngồi yên một chút được không?”
Tôi đứng dậy, định bước tới cạnh sofa nơi Lee Jae Hee đang ngồi thì ngay lập tức bắt gặp ánh mắt cảnh giác dữ dội của Han Chorok. Cái gã này cứ lúc nào dính đến Lee Jae Hee là mắt lại lồi ra như chó săn Greyhound ấy.