[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 16
- Home
- [NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN
- Chương 16 - Tập 3 Là hầm ngục hạng C thật sao? (1)
16.
Đã một tuần kể từ khi tôi gia nhập Guild Củ Cải Non. Trong khoảng thời gian đó, có chuyện gì đặc biệt xảy ra không ư? Không có.
Lee Jae Hee chủ yếu gọi tôi vào ban đêm, nhờ tôi dùng Sleep cho hắn ngủ. Sau đó, hắn chỉ tiện tay ném cho tôi một lọ mana bình thuốc cao cấp, rồi lăn ra ngủ luôn. Nhờ nhẫn Servant gia tăng mana, cộng thêm với bình thuốc, cái thằng vốn chỉ ngủ hai ngày một lần, mỗi lần vài tiếng, giờ ngủ hẳn năm tiếng mỗi ngày.
Vấn đề là… tôi thì chẳng được ngủ đàng hoàng tí nào cả.
“Ha… buồn ngủ muốn chết luôn ấy.”
Tôi vươn vai thật dài, ngáp một cái rõ to, rồi vội lấy tay che miệng lại. Nhìn thấy tôi như vậy, Quản lý Yoon, nhân viên duy nhất của Trung Tâm Chăm Sóc Tinh Thần, cau mày đầy lo lắng.
“Nếu mệt thì vào nghỉ đi, hôm nay đâu có khách đặt trước. Ra đây ngồi làm gì?”
“Ơ… tôi còn mấy ngày nữa là nghỉ rồi mà, cố gắng tranh thủ chút. À mà, chị tìm được chỗ làm mới chưa?”
“Chưa đâu. Khó kiếm lắm. Có lẽ vì bác sĩ đối xử tốt quá, nên tôi thành kén chọn mất rồi.”
Chị Yoon thở dài, vẻ mặt đầy khó xử. Nhìn chị như vậy, tôi cũng chẳng vui nổi. Vì chính chị Yoon là người đã giúp tôi làm quen với thế giới này khi tôi rơi vào đây, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Hôm đó, tôi tỉnh dậy trong một căn nhà lạ, đầu óc quay cuồng, chẳng biết làm gì, thì điện thoại bỗng reo lên. Người gọi đến là chị Yoon. Nghe thấy chị hỏi “Sao chưa tới làm?” mà tôi còn không hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì. Vậy mà chị đã lôi tôi tới phòng khám, dạy cho tôi cách làm việc từ đầu.
Dù một ngày trước tôi vẫn còn là người bình thường, thậm chí chẳng biết dùng kỹ năng gì, nhưng chị Yoon vẫn bình tĩnh giúp đỡ tôi. Nói thế nào nhỉ… giống như NPC hướng dẫn tân thủ trong game ấy.
Nhờ chị, tôi đã thích nghi ổn thỏa chỉ trong vòng một tháng. Tôi cũng dần hiểu được tình cảnh của mình, nhìn nhận nó một cách lý trí hơn.
Vậy mà giờ, tôi lại phải cho nghỉ việc người đã giúp tôi như vậy. Vì tôi đã gia nhập Guild Củ Cải Non, nên Phòng khám Quản lý Hạnh phúc không thể tiếp tục hoạt động. Phòng khám sẽ tạm đóng cửa sau tuần này.
Dù sau một năm, khi hợp đồng kết thúc, có thể tôi sẽ mở lại phòng khám… nhưng người đảm nhận chuyện đó không nên là tôi. Phải là Yeon Seon Woo thật sự của thế giới này. Còn tôi, đến lúc đó phải trở về thế giới của mình.
“Chị làm việc giỏi vậy mà, kén chọn chút cũng phải. Chị sẽ nhanh chóng tìm được nơi phù hợp thôi.”
Tôi thật lòng nói vậy. Chị Yoon nhoẻn miệng cười, đùa lại:
“Chính người sa thải tôi mà lại nói câu đó sao?”
“Ơ, chị biết mà… đâu phải tôi muốn vậy.”
Tôi nằm bẹp ra quầy tiếp tân, thở dài não nề. Tuy tôi đã bước vào nơi có khả năng cao nhất giúp tôi tìm đường về nhà, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn thấy nặng nề, giống như đứa trẻ bị ép làm chuyện mình không thích. Thấy tôi than vãn, chị Yoon nhẹ nhàng vỗ lên lưng tôi, an ủi.
“Tôi chỉ đùa thôi. Tôi lên mạng tìm hiểu rồi, vào được Guild Củ Cải Non khó lắm đấy. Tôi thật lòng chúc mừng bác sĩ mà, biết không?”
“……Cảm ơn chị.”
Guild Củ Cải Non ghê gớm vậy sao? Trong game, lúc chơi góc nhìn Lee Jae Hee, tôi chỉ thấy việc chiêu mộ đồng đội mới là khó nhất thôi mà.
Thấy tò mò, tôi bật dậy, cười gượng. Ánh mắt tôi gặp ánh mắt chị Yoon, và chị cũng mỉm cười dịu dàng.
Thật không cam lòng khi phải bỏ lỡ một nhân viên quý giá như thế này…
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn thấy Lee Jae Hee là thằng khốn thật sự. Mỗi lần hắn gọi tôi tới bằng skill triệu hồi, toàn đúng lúc hắn tiện, chẳng thèm quan tâm bên này thế nào. Nhờ cái trò đó mà tôi chẳng còn cách nào khác phải tạm đóng phòng khám.
Ngay lúc ấy, trong lúc cả hai đang ngồi im lặng, chiếc chuông báo trên cửa phòng khám vang lên. Người bước vào thò mỗi cái đầu qua khe cửa kính, trông có vẻ ngượng nghịu, rồi mới dè dặt bước hẳn vào. Nhìn gương mặt quen quen đó, tôi lập tức nhận ra.
“Ơ? Hunter Kim Hyun Oh phải không ạ? Hôm nay đâu phải ngày hẹn, sao anh tới vậy?”
Quản lý Yoon, người nhận ra vị khách quen thuộc của phòng khám, niềm nở chào hỏi nhưng không giấu nổi vẻ thắc mắc.
Tôi cũng đứng sau quầy tiếp tân, tranh thủ buôn chuyện cho đỡ buồn ngủ, và cũng ngẩng đầu nhìn kỹ. Đúng là gương mặt quen thật, Hunter Kim Hyun Oh đã tới đây ba lần trong tháng qua rồi.
“Chào mọi người. Tôi nghe nói tuần này phòng khám sẽ đóng cửa, nên qua chào hỏi một tiếng.”
Kim Hyun Oh, với dáng người lực lưỡng của một Chiến Binh, nhưng lại mang gương mặt hiền lành, cười bối rối rồi gãi đầu. Anh ấy chìa ra một túi giấy, tôi tò mò nhận lấy, bên trong tỏa ra mùi thơm ngọt ngào quyến rũ.
Không kìm được, tôi mở túi ra xem—bên trong là những chiếc bánh trứng (tart) xếp ngay ngắn, được gói bọc sạch sẽ.
“Trời ơi, anh làm gì khách sáo thế. Qua chơi là vui rồi, mang quà làm gì cho tốn kém.”
Tôi đặt túi bánh lên quầy tiếp tân, cười cảm ơn, còn Kim Hyun Oh thì luống cuống, mắt nhìn loanh quanh như không biết giấu sự ngại ngùng vào đâu. Cái kiểu lúng túng vụng về đó khiến tôi nổi máu trêu chọc.