[NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN - Chương 15
15.
Tức nước vỡ bờ, tôi ngẩng đầu, mắt trợn ngược nhìn hắn. Cứ tưởng mình là người duy nhất biết giận à? Tôi cũng biết giận đấy!
“Trong hợp đồng có ghi rõ đấy. Cần tôi nhắc lại không?”
Lee Jae Hee cũng không vừa. Hắn, đang nằm phè phỡn như miếng rong biển ngâm nước, từ từ chống người dậy, bắt chéo chân, ngồi thẳng lưng. Cái khí thế đó khiến tôi thấy nghẹt thở, nhưng vẫn gắng gồng mình, cố làm cho ánh mắt mình sáng rực. Tôi tin là vậy.
“Tôi đọc rồi. Trong đó nói rằng, khi bên A yêu cầu, bên B phải mở thông tin. Thế nhưng nếu Hunter Lee Jae Hee không yêu cầu, thì cần gì phải mở? Tôi đã làm support theo yêu cầu rồi, sao còn muốn xem Cửa Sổ Thông Tin của tôi?”
“Lý do đơn giản thôi. Tôi cần biết Yeon Seon Woo-ssi có thể đáp ứng yêu cầu của tôi đến đâu.”
“Chỉ cần cậu bảo, tôi làm hết!”
[Cảnh báo: Do Master không vui, chỉ số được yêu giảm -1.]
[Cảnh báo: Do Master không vui, chỉ số được yêu giảm -1.]
[Cảnh báo: Do Master không vui, chỉ số được yêu giảm -1.]
[Cảnh báo: Do chỉ số được yêu giảm xuống dưới -5, trạng thái bất lợi ‘U sầu’ tiếp tục duy trì, một số kỹ năng bị hạn chế.]
Lại cái bảng cảnh báo đỏ rực quen thuộc nhấp nháy trước mắt, như thể Lee Jae Hee đang phô trương cho tôi biết hắn đang bực mình thế nào.
Biết rồi! Biết là cậu đang khó chịu! Nhưng ai hiểu cho tôi là tôi cũng đang bực không kém cậu đâu!
“Cậu khó hiểu quá.”
“Hay là ai đó hiểu chậm nhỉ? Tôi chỉ cần cho cậu dính trạng thái bất lợi thôi, đâu cần phải mở toàn bộ Cửa Sổ Thông Tin. Tôi chỉ cần gửi cho cậu danh sách mấy cái trạng thái bất lợi là được.”
[Cảnh báo: Do Master không vui, chỉ số được yêu giảm -1.]
[Cảnh báo: Do Master không vui, chỉ số được yêu giảm -1.]
[Cảnh báo: Do Master không vui, chỉ số được yêu giảm -1.]
[Cảnh báo: Do chỉ số được yêu giảm xuống dưới -5, trạng thái bất lợi ‘U sầu’ tiếp tục duy trì, một số kỹ năng bị hạn chế.]
Thằng chó! Không phải đang dùng cửa sổ trạng thái như công cụ uy hiếp tôi sao?!
Dồn hết sức lực trong cái thân thể rã rời, tôi trừng mắt lườm hắn. Nhưng Lee Jae Hee cũng chẳng phải tay vừa.
“Phải công bằng chứ. Cậu cũng hưởng lợi từ cái nhẫn Servant kia, cậu có thể xem Cửa Sổ Thông Tin của tôi đấy thôi? Vậy thì có gì phải khó chịu?”
“……”
Ờ thì… đúng là có cái thông báo đó thật. Nhưng mà… lúc đấy tôi bận để ý cái icon trái tim chó chết nên có đọc kỹ mấy đâu.
Nhưng vậy thì sao? Tôi đang bị cái kỹ năng dở hơi này trói buộc, còn hắn thì chẳng bị gì. Phải có gì đấy khiến hắn cũng phải chịu thiệt chứ.
Đang cố nhăn trán nghĩ cách phản biện, thì đúng lúc tôi còn chưa kịp mở miệng, bảng cảnh báo lại hiện ra.
[Cảnh báo: Do Master không vui, chỉ số được yêu giảm -1.]
[Cảnh báo: Do chỉ số được yêu giảm xuống -10, trạng thái bất lợi ‘U sầu’ kết thúc, trạng thái bất lợi ‘Hưng Phấn’ được kích hoạt.]
“Gì cơ?”
Sex… gì cơ?
Mắt tôi chớp liên tục, đầu óc như đóng băng vì cái thông báo lạ hoắc. Trong khi tôi còn ngơ ngác, thân thể đang mệt mỏi bỗng trở nên lạ thường.
Nhưng cái sinh lực này… không phải kiểu tôi mong muốn.
Tôi cảm nhận rõ máu đang chảy nhanh hơn, nhịp thở dần gấp. Da thịt như bị những sợi lông mềm mại chạm vào, khiến tôi rùng mình, cảm giác mọi giác quan đều trở nên nhạy bén.
Toàn thân bắt đầu nóng bừng, thở ra cũng thấy nặng nề. Cảm giác râm ran lan khắp cơ thể, đặc biệt là phần dưới… dồn dập, nóng bỏng. Tôi vô thức quay đầu, nhìn chằm chằm vào Lee Jae Hee.
Có vẻ chính hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Đôi mắt hắn thoáng cau lại, vẻ thảnh thơi thường ngày biến mất.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lại nở nụ cười, khóe môi nhếch lên như muốn trêu tức.
“Đúng là…”
“Master!”
Không được! Dù thế nào cũng phải ngăn tình trạng tồi tệ hơn nữa. Thử hỏi, ai lại vui vẻ khi thấy một thằng đàn ông khác trong trạng thái hừng hực thế này?
Tôi vội lao tới trước mặt hắn, quỳ thụp xuống. Hành động của tôi khiến hắn tạm ngừng nói. Tôi cố gắng nặn ra nụ cười, kéo khóe miệng lên gượng gạo. Tự trọng gì chứ? Tôi còn đang bận che giấu cái sự vụ bên dưới, quỳ xuống thế này chẳng hề gì.
“Cậu muốn xem Cửa Sổ Thông Tin của tôi không?”
“……”
“Tôi vừa bật chế độ công khai cho cậu xem đấy. Cứ xem thoải mái đi. Nào, mau lên.”
Bàn tay run rẩy, sợ mình lại làm điều gì dại dột, tôi mở Cửa Sổ Thông Tin, cho phép tổ đội xem thông tin của mình.
Lee Jae Hee quan sát tôi một lúc, mắt nheo lại, rồi phẩy tay giữa không khí. Ngay lập tức, bảng thông báo hiện lên.
[Tổ đội trưởng ‘Lee Jae Hee’ đang xem Cửa Sổ Thông Tin của ‘Yeon Seon Woo’.]
Nhưng này, chỉ xem thôi thì chưa đủ đâu. Cậu cũng phải vui vẻ lên chứ? Tôi quỳ tận đây, dâng tận mặt cho xem rồi còn gì?
Tôi ghét bị phớt lờ, nhưng sự sốt ruột đã thắng, tôi lên tiếng trước.
“Này, Hunter Lee Jae Hee?”
“Ừ.”
Nhưng hắn chỉ đáp qua loa, mắt vẫn dán vào Cửa Sổ Thông Tin, chẳng thèm liếc tôi lấy một cái. Hơi thở tôi bắt đầu nặng nề, cơ thể nóng ran, chẳng thể chịu nổi nữa. Thế mà hắn vẫn thờ ơ, chỉ chăm chú đọc thông tin, khiến tôi càng thêm bức bối.
“Khi nào cậu mới vui lên?”
“Chỉ số lộn xộn thật đấy. Thấy cái này mà vui lên thì cũng lạ.”
Hả? Chỉ số của tôi có gì mà chê? Tôi thở phì một tiếng, định cãi, thì hắn lại bất ngờ vươn tay xoa đầu tôi.
“Đừng nôn nóng, chờ tí.”
“Á á á á!”
Cơ thể tôi lúc đó nhạy cảm đến mức chỉ cần ngón tay hắn chạm vào da đầu thôi mà tôi đã nổi hết da gà. Tôi bật dậy, ngã nhào ra sàn, lùi lại.
Cuối cùng, hắn cũng thôi nhìn cái Cửa Sổ Thông Tin, quay ánh mắt về phía tôi.
“……”
“……”
Cái ánh mắt lạnh tanh của hắn từ từ lướt qua mặt tôi, rồi trượt dần xuống ngực, rồi thấp hơn nữa. Tôi cũng ngẩng đầu, nhìn xuống theo ánh mắt đó, và… chết tiệt thật.
“Cậu… tôi xin phép vào nhà vệ sinh một chút!”
Tôi không biết mặt mình đỏ lên vì xấu hổ hay vì cái trạng thái bất lợi quái quỷ nữa. Tôi vội đứng dậy, định lách vào cái phòng tắm u ám đó thì…
[Master cảm thấy vui, chỉ số được yêu +1.]
[Master cảm thấy vui, chỉ số được yêu +1.]
[Master cảm thấy vui, chỉ số được yêu +1.]
[Cảnh báo: Chỉ số được yêu tăng lên -7, trạng thái bất lợi ‘Hưng Phấn’ kết thúc, trạng thái bất lợi ‘U sầu’ quay trở lại.]
[Cảnh báo: Do chỉ số được yêu dưới -5, trạng thái ‘U sầu’ tiếp tục, một số kỹ năng bị hạn chế.]
…Mà hắn vui lên trong cái tình cảnh này là sao? Không phải công nhận luôn là một thằng khốn nạn à?
Lửa trong người tắt dần, cơ thể nguội lạnh, sức lực cạn kiệt. Tôi khuỵu xuống, chẳng còn chút khí lực. Từ chỗ sofa, giọng nói pha chút cười vang lên.
“Mệt quá thì để tôi dìu cậu vào nhà vệ sinh nhé?”
“……Không cần. Tôi tự đi được.”
Khốn kiếp. Mọi chuyện là tại ai chứ?
Lạnh lùng đáp lại câu trêu chọc đó, tôi cố nhấc người lên, nhưng ánh mắt tôi lại liếc xuống tình hình phía dưới. Tôi vừa chống tay, vừa gần như bò lê vào nhà vệ sinh. Dù trạng thái bất lợi đã được giải, nhưng cái “vấn đề” kia thì không thể hết ngay được.
Chuyện này đúng là quá thảm hại. Cả hiện tại lẫn tương lai mù mịt.
Giờ thì tôi hiểu, phải làm mọi cách giữ cho chỉ số được yêu không tụt xuống -10 nữa. Xuống dưới -5 đã bị giới hạn kỹ năng, huống hồ là -10.
Nghĩa là, dù có thế nào, tôi cũng phải tuyệt đối nghe lời hắn, ngoan ngoãn nằm rạp xuống.
“Ha… ngay từ đầu đã thấy bất ổn rồi mà.”
Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà vệ sinh lạnh lẽo, nghiến răng chờ cho mọi chuyện ổn định lại. Một năm… cái hợp đồng này đúng là chẳng dễ nhằn tí nào.