[NOVEL] GIẤC MỘNG XOẮN ỐC - Chương 83
83.
Có khi không phải là lo hão. Chỉ có hai người huynh đệ tính khí kỳ quặc này mới muốn một âm nhân như ta. Nếu ta không tỏa thể hương, đa phần dương nhân đều tưởng ta là bình nhân. Thân vương lại tiếp tục phủ kín ta bằng thể hương của mình. Toàn thân ta dần thả lỏng, có cảm giác như đã thật sự trở thành người của hắn.
Đây là lần đầu ta cảm thấy được dương nhân bảo vệ. Không giống thứ thể hương mà hoàng đế rải lên như bố thí, mùi hương của thân vương như khắc dấu sở hữu. Dù có xảy ra chuyện gì, cũng có thể an tâm vì sẽ được hắn che chở. Không còn phải sợ thích khách ban đêm, hay nghi ngờ độc trong bữa ăn nữa.
…
Dù ngủ như ngất đi, nhưng mỗi khi tỉnh dậy, luôn có đồ ăn chạm vào môi. Cửa vẫn khóa chặt, nhưng không hiểu bằng cách nào, cháo lỏng và nước giải khát luôn nằm trong tay thân vương.
Như một đứa bé, ta ngoan ngoãn đón nhận thức ăn hắn đút. Gian phòng vừa trải qua hoan lạc tưởng sẽ hỗn loạn, nhưng lại bình yên lạ kỳ. Cũng như ta bị thể hương hắn phủ lên, thân vương cũng mang theo mùi của ta. Vì sự cảnh giác ngu ngốc của ta bị xóa nhòa bởi những lời “ngọt” của hắn, ta đã vô tư toả hương.
Mùi máu và mùi khói cay nồng hòa quyện trong không khí, tuy nồng, nhưng lạ thay lại thân thuộc. Có lẽ vì quá khứ nơi chiến trường của hắn.
Nước ép táo ngọt ngào, cà tím nhồi thịt chiên giòn, cá và bào ngư đã được gỡ xương dễ ăn… đều lặng lẽ chảy vào bụng đói meo. Khi ta ăn, thân vương luôn dõi mắt theo, và khẽ lau mép ta, nói với giọng trầm nhẹ:
“Trong kỳ phát tình, ta chưa bao giờ giải tỏa dục vọng kiểu này.”
“Thần nghe nói người có nhiều âm nhân lắm mà.”
“Dù ôm ai, cũng chỉ thấy mùi hôi kinh tởm. Ta chỉ ôm bình nhân nữ, vì âm nhân thì… mùi nồng khiến ta muốn nôn. Nhưng bình nhân thì đâu chịu nổi kỳ phát tình.”
Hắn nhíu mày.
“Ta từng nghĩ âm nhân là loài sinh vật nặng mùi đến phát ghê.”
“…Hoàng đế nghi ngờ thần đã khắc ấn với ai đó, nên thần không thể mang thai.”
“Không thể nào. Chúng ta mới gặp nhau một năm thôi.”
“‘Chúng ta’.”
Từ ấy nghe sao mà ngọt ngào.
“Thần không thể có con… là vì thuốc tránh thai.”
“Ngươi nói gì lạ thế. Trong cung không ai dùng thứ đó. Nếu bị phát hiện có tình ý với người khác thì chỉ bị đuổi thôi. Không thể che giấu con sinh ra được nên cung quy vốn cũng rộng lượng ở điểm đó.”
“Không phải thuốc do hoàng đế ban.”
“Nếu không phải do huynh ta thì ai dám?”
Giọng thân vương sắc lạnh. Ta nhớ đến viên thuốc mà Kwon ngự y đưa, vị đắng vẫn như vương lại trên lưỡi. Ta uống cạn chén nước táo, thân vương liền siết chặt lấy ta.
“Nói đi. Ai làm chuyện bất nhân đó?”
“Nếu nói ra, người định làm gì?”
“Giết hắn.”
Hắn đáp như lẽ thường.
Việc giết người vốn chẳng khó. Ta cũng mơ hồ đoán được lý do người ấy cho ta uống thuốc. Khi còn sống trong làng hoả điền, từng có một phụ nữ là vợ của một ngự y. Chồng con bà sống trong kinh, chỉ bà sống ở làng. Có lẽ vì nơi ấy an toàn, nên bà được giấu tại đó.
Khi quân của hoàng đế và thân vương thiêu rụi ngôi làng, bà cũng chết trong biển lửa. Có thể bà là vợ của Kwon ngự y. Điều ta không hiểu là: tại sao lại hại ta? Người giết vợ ông ta đâu phải ta? Dù có oán thù, cách ông chọn vẫn quá lạ lùng. Nếu muốn ta chết, chỉ cần một lần bỏ độc là xong, ta đã chẳng nghi ngờ gì mà uống cạn chén thuốc.
“Nếu không có thuốc tránh thai… thần có lẽ đã mang long thai.”
Cánh tay đang ôm siết lấy ta. Hắn tựa đầu vào vai ta, lắc mạnh.
“Đừng nói vậy.”
“Nếu không thì… thần đã chẳng được ban cho người.”
Như muốn bịt miệng lời ta, hắn lại hôn ta. Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi ta, ướt át và mãnh liệt. Có lẽ do thể lực dần hồi phục, cơ thể ta bắt đầu nóng lên nhanh chóng. Hắn từ phía sau vòng tay ôm ta, lại đưa vật kia vào. Vật thể to, cong nhẹ lên trên ấy không như khi đối diện, giờ lại cạ vào hướng ngược lại trong cơ thể, thúc thật sâu.
“Khặc!”
“Không siết được gì cả. Chỉ biết chảy nhão nhoét.”
Giọng cười khẽ sau lưng của thân vương thấp đến rợn người. Dù thể lực có phần hồi phục, nhưng nội bích đã bị hành hạ đến mức gần như không còn co bóp nổi, chỉ biết tuôn dịch ái ướt đẫm. Vật thể nóng bỏng của thân vương cứ thế, không chút trở ngại, đâm sâu từng nhịp, phát ra âm thanh sũng nước đáng xấu hổ.
Ta vươn tay ra sau, dùng đầu ngón tay quệt lấy chất lỏng rịn ra, thì thân vương lập tức khựng lại.
“Khốn kiếp, ngươi lấy đâu ra cái trò này…”
Tiếng thở của thân vương, vẫn chưa hết kỳ phát tình, lập tức trở nên nặng nề. Dương vật căng cứng thêm, thúc nhanh hơn, mạnh hơn, cạ sát nội bích không ngừng. Dù nơi đó đã mềm nhũn, không còn sức siết, nhưng vật thể thô to vẫn ép chặt đến mức ta không thể thở nổi.
“To quá… quá lớn…”
“Con mẹ nó, cái đồ lẳng lơ.”
Tay vừa đưa ra sau bị hắn túm lấy, kéo mạnh về phía sau. Thân trên ngửa ra, khiến dương vật đâm vào từ một góc khác, khoái cảm dữ dội trào lên.
“Á! Aah! Aaaa!”
Thân vương nghiến răng ken két, thúc hông chầm chậm. Không còn đạt đỉnh chỉ với vài lần cọ như lúc đầu nữa, nhưng vì thế mà cảm giác ngứa ngáy lại lan đầy bụng dưới.
“Xin người, nhanh lên…”