[NOVEL] GIẤC MỘNG XOẮN ỐC - Chương 8
8.
Cuối cùng, nước mắt cũng lăn dài trên má. Một ánh nhìn lạnh buốt phả xuống gò má ướt, rồi tan đi cùng tiếng thở dài cụt ngủn như thể chẳng còn hứng thú gì nữa.
“Trời cũng tối rồi, thị lang về đi là vừa.”
Tối gì chứ, mặt trời còn đang treo lơ lửng giữa bầu trời. Nhưng thị lang không ngu đến mức phản bác. Tiếng bước chân vội vã rời khỏi phòng khiến ta ganh tỵ đến nhói lòng.
Mong sao sau khi yến tiệc tàn, ta cũng được nghe một câu “về đi” như thế. Chỉ một câu là đủ rồi. Thế nhưng, dù có vẻ như đã chán, thân vương vẫn không buông lời cho phép ta lui. Thay vào đó, hắn đưa ra một chén rượu trống rỗng.
Với đôi tay còn run rẩy, ta rót rượu đầy chén cho hắn. Dù thời gian trôi chưa lâu, nhưng bình rượu trên bàn đã vơi đi không ít. Ta không thấy men say trên mặt hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn chưa say. Nếu không thì tại sao lại chạm vào má ta như thế?
Nước mắt vừa trào ra lập tức khô cứng. Một giọt duy nhất, giờ đã rơi xuống sàn, để lại vết ố nhạt. Bàn tay hắn miết qua nơi nước mắt từng chảy, như cố tình xóa nhòa dấu vết.
“Sao không cố nhịn thêm chút nữa?”
“…Thứ tội…”
“Uống đi.”
Hắn đưa lại chén rượu mà ta vừa rót, ra lệnh. Không dám kháng cự, ta hai tay nâng lấy. Hắn nhìn chằm chằm vào chén trong tay ta, giọng trầm xuống:
“Phạt rượu đấy.”
Làm sao dám cãi? Ta nghiêng đầu, uống cạn. Hắn lại rót tiếp. Ta uống hết. Rượu nối rượu không kịp thở. Đã lâu rồi ta chưa đụng tới rượu, lại còn đói bụng, nên cơn say đến nhanh. Ta không rõ bản thân sẽ gục trước hay bị mắng vì không giữ nổi tư thế. Nên giả vờ ngã? Hay gắng gượng đến cùng? Ta không thể đoán được điều nào tệ hơn.
Một ly, rồi hai ly – chẳng mấy chốc mà một bình đã cạn sạch.
Ký ức đen tối từ tiệp khách sở trỗi dậy, khi một nô quan bị chuốc rượu đến bất tỉnh, sau đó bị bắt uống cả mực tàu. Người ấy khi trở về phòng cứ nôn ra chất đen, suốt mấy ngày trời không tỉnh. Hình ảnh ấy giờ hiện về như ác mộng.
“Bình cạn rồi.”
Giọng nói vô cảm của hắn kéo ta ra khỏi mớ ký ức đen ngòm. Hắn đang ngồi đó, bình rượu trống rỗng trong tay, mắt thì dán vào má ta.
Mặt ta nóng rực, hơi rượu bốc đến tận đầu. Khuôn mặt thân vương vẫn giữ màu rám nắng bình thản, nhưng đôi mắt thì quá mức chăm chú. Dưới men say, ta nhìn hắn không rời. Đúng thật, là em ruột của hoàng đế – đường nét sắc lạnh, sống mũi thẳng, cằm cương nghị… tất cả đều giống.
Giống nhất là ánh mắt.
“Bình rượu cạn, mặt cũng đỏ, được rồi.”
Hắn gật đầu ra vẻ hài lòng. Ta tưởng sẽ lại bị hắn chạm vào, nhưng thay vào đó là một câu lệnh cho phép rút lui. Ta vội vã đứng dậy như người sắp được giải thoát. Bên ngoài, hoạn quan đã đợi sẵn, dẫn ta trở về. Lúc thị lang rời đi, trời hãy còn sáng mà giờ hoàng hôn đã phủ đỏ cung thành. Lá phong lả tả rơi hòa cùng sắc trời, như thể cả bầu trời đang đổ sập xuống. Có lẽ vì rượu nên ta mới thấy mọi thứ huyễn hoặc như vậy.
Gió lạnh luồn vào cổ áo, khiến ta khẽ rùng mình. Hơi thở phả ra mang theo mùi rượu. Ta dẫm lên bóng của hoạn quan, bước qua biển lá phong đang rơi. Gió cuốn lá bay, bước chân ta cũng chao đảo theo. Trong cơn chếnh choáng, giọng thân vương lại vang lên trong đầu.
Gương mặt hắn lúc ấy như thể tất cả đã kết thúc, mọi hứng thú đều tan biến. Ta đã nghĩ sẽ bị làm nhục, bị hành hạ… nhưng cuối cùng, chỉ uống rượu đến say là cùng. Dù nước mắt đã rơi, nhưng nếu chỉ đến vậy, vẫn còn chịu được.
Đúng là… lời đồn quả không sai.
Hắn quá đỗi thất thường.
…
Những vết bầm trên cổ tưởng chừng chẳng bao giờ tan, cuối cùng cũng biến mất. Giọng nói của ta cũng đã trở lại bình thường. Và rồi, ta lại ru rú trong phòng, chờ đợi một lời triệu gọi.
Thường thì đến khi cơ thể gần như hồi phục, hoàng đế sẽ cho gọi. Nhưng lần này, sự im lặng kéo dài một cách bất thường.
Cổ họng ta khô khốc vì lo lắng. Lần gần nhất người gọi ta đến… đã có chuyện gì không đúng sao? Không nhớ là có điều gì khác biệt, nhưng phải chăng ta đã làm phật lòng người? Hoàng đế vốn không thích ta phát ra tiếng lúc ân ái. Có vẻ như người chấp nhận tiếng rên rỉ khi bị đánh, nhưng nếu ta bật ra tiếng trong lúc hoan lạc, người thường phản ứng bằng một cú tát. Vì thế, dù có điều gì thắc mắc, ta cũng không dám hỏi, mà dù có nỗi buồn nào, ta cũng chẳng thể thổ lộ. Vốn dĩ mối quan hệ giữa ta và người đâu có chỗ cho lời tâm tình nhưng quả thật rất bức bối.
Dù mỗi lần được gọi đến chỉ toàn đau đớn, thế mà không được gọi, lại khiến lòng ta bất an đến tột cùng. Nhỡ đâu bị vứt bỏ thì sao? Biết đâu người nghĩ ta đã hỏng rồi? Có lẽ người đã chán đánh ta, muốn tìm một món đồ chơi khác. Những suy nghĩ ấy như khói từ ống khói mùa đông, cứ không ngừng bốc lên.
Khi mùi hương của người đã phai, dấu vết người để lại cũng biến mất, thì thân phận ta trở nên vô cùng thảm hại. Lũ kỹ nô trong tiệp khách sở nhìn ta với ánh mắt như muốn giết, giọng thì đầy đố kỵ, hỏi sao ta không phải đồ chơi của hoàng đế mà lại chẳng cần làm việc như họ, rồi quay sang trút giận lên đám hoạn quan.
Lúc còn bầm tím, có kẻ thương hại, có kẻ lảng tránh như né tà ma. Nhưng khi mặt ta lành lặn trở lại, ánh mắt họ lại sắc lẹm như dao. Cái biệt danh “búp bê trút giận của hoàng đế” chẳng còn, thay vào đó là “tên kỹ nô khó ưa” của tiệp khách sở và những đãi ngộ lạnh lùng như băng.
Lượng thức ăn bắt đầu giảm sút. Cứ thế này, sớm muộn gì trong cơm cũng sẽ có cả sâu bọ. Nếu chỉ là sâu thì còn nhặt ra được, nhưng khi cơm đã ôi thiu đến không nuốt nổi, ta sẽ phải bỏ tiền ra mua thức ăn khác. Mà vốn dĩ ta bị bán vào đây vì không có tiền. Ta cũng chẳng còn cơ hội làm việc để kiếm lấy chút ít.
Ta thở dài, dùng thìa cào sát đáy bát. Cơm lẫn đủ loại ngũ cốc, ăn bốn thìa là hết sạch. Không phải lần đầu bị bỏ mặc như thế này, nên ta cũng có đối sách nhưng chẳng vui vẻ gì. Đối sách ấy là len lén đột nhập phòng bếp để trộm đồ ăn. Bị bắt thì không chỉ nhịn đói, mà còn phải chịu hình phạt. Nhưng cho đến nay, ta vẫn chưa bị phát hiện.
Dù bụng đói, nhưng ta có thể chịu được một thời gian nữa. Dù sao, chỉ cần nhẫn nhịn một chút, người cũng sẽ lại cho gọi ta. Đây không phải lần đầu người cố lánh mặt ta. Thậm chí, từng có lần người nói thẳng vào mặt ta rằng “không cho ăn, sao vẫn chưa chết”. Rồi thì chưa đầy một tháng, người lại triệu ta đến.
“Ta chẳng biết nữa. Cái nào mới là nỗi nhục lớn hơn.”
Bị cưỡng ép, thân thể đầy thương tích, phải bò rạp dưới chân người liệu có nhục hơn là ngồi đây trong căn phòng không ai thèm đoái hoài, chỉ với một cơ thể còn lành lặn? Ta chẳng thể phân biệt nổi.
Có phải vì đệ đệ người đang ở lại nên ta không được gọi? Dù không nghĩ hoàng đế sẽ bận tâm đến ánh mắt kẻ khác nhưng ai biết được? Ta chỉ mới gặp thân vương hai lần, vậy mà ở hắn tỏa ra thứ áp lực khiến người ta nghẹt thở. Có lẽ chính vì cái khí chất ấy, sự thất thường của hắn không hề giống với kiểu “sáng nắng chiều mưa” thông thường.
Ta tự nhủ: Phải cẩn thận.