[NOVEL] GIẤC MỘNG XOẮN ỐC - Chương 78
78.
Những lời dâm uế bật ra từ miệng hoàng đế khiến ta choáng váng. Trước đây hắn dù có thô bạo, chưa từng dùng lời lẽ thấp hèn như vậy. Khi ôm ta, hắn luôn mang vẻ mặt đau đớn, dường như chẳng có dư dả tâm trí để giễu cợt. Nhưng giờ, hắn không thèm giấu nét giễu cợt trong nụ cười, tay giữ eo ta mà thúc vào không ngừng.
“Ah! Ư… Hức!”
“Sao lại vất vả đến thế? Khoảng cách này chẳng phải vẫn luôn như vậy sao.”
Hắn nhăn mặt vì cơ thể ta siết chặt. Hắn chỉ ôm ta lại sau khi các vết thương do chính y gây ra lành lại, nên khoảng cách một tháng là chuyện bình thường. Dù không mong chờ việc ân ái, nếu bị phủ đầy thể hương của dương nhân thì vẫn sẽ tiết dịch. Nhưng hôm nay, bên trong ta khô khốc đến kỳ lạ.
Mỗi lần hoàng đế nhấp hông, mồ hôi lạnh túa ra. Cơn đau làm đầu ta trống rỗng. Hoàng đế thúc mạnh vào trong với vẻ bực bội, phát ra tiếng tặc lưỡi.
“Đem dầu lại đây.”
Nội quan đứng ngoài cửa vội vàng chạy vào, đặt bình dầu vào tay hoàng đế. Mở nắp chiếc bình cổ hẹp, mùi hương ngọt ngào của hoa lập tức lan tỏa. Hoàng đế nhìn bình một lát rồi không do dự đẩy cổ bình vào bên trong ta. Cảm giác lạnh buốt và trơn tuột lan khắp bụng khiến ta rùng mình.
“Ư… Ưkh!”
“Phải làm ướt tận sâu bên trong thì mới nuốt trọn được vật của trẫm chứ.”
“Lạnh… Ưg…!”
Hoàng đế không biểu cảm gì khi lắc bình dầu. Mỗi lần hắn lắc, cổ bình lạnh lẽo nhả ra từng giọt dầu nhớt. Cảm giác như bị đau bụng. Khi ta co người lại, ôm bụng dưới, hắn nắm lấy đùi ta mà nâng cao lên. Cổ bình lạnh lẽo không ngừng khoắng loạn bên trong. Dị vật cọ xát vào nơi nhạy cảm khiến nước mắt tuôn rơi. Hoàng đế như muốn rót hết dầu vào, cứ thế đâm bình vào rồi kéo ra không ngừng.
Cảm giác cứng và lạnh của bình dầu hòa lẫn với dầu nhớt nhớp nháp khiến bụng trong ta rối tung lên. Vô thức, tiếng khóc và rên rỉ cùng bật ra.
“Là lỗi của ngươi đấy.”
Nói xong, hắn ném chiếc bình trống rỗng, ánh mắt u ám. Vật nóng rực, to lớn của hoàng đế lập tức đâm sâu vào nơi vừa được làm ướt bởi dầu lạnh. Cơ thể đang run rẩy vì cảm giác lạnh bị thứ nóng rẫy lấp đầy khiến bụng ta như bị thiêu đốt.
Mỗi lần hắn thúc vào, dầu thừa nhỏ giọt ra ngoài. Dù đã đủ trơn, cơ thể vẫn cứng đờ, khiến việc thâm nhập như xé rách. Lông tơ dựng đứng, ướt đẫm mồ hôi lạnh. Bên trong bị nung nóng bắt đầu co giật, ôm chặt lấy vật kia.
“Ách! Á… Ưg!”
Dù bụng dưới và đùi run rẩy vì đau, dầu đã được ngấm vào khiến nơi đó không thể kháng cự mà ngoan ngoãn nuốt vào. Với mỗi cú thúc mạnh, cơ thể ta trượt ngược ra sau. Khi liên tục bị đâm vào nơi nhạy cảm, dịch không tiết ra từ đầu dương vật kia. Hoàng đế cau mày, không hài lòng, càng thúc mạnh hơn.
Càng về sau, dầu dần khô lại, bên trong trở nên dính nhớp. Dù đã dùng hết cả bình, nội tạng vẫn bám lấy vật kia, ma sát khiến bụng nóng rực. Có cảm giác như thấy được từng gân nổi cộm cứa vào bên trong khi rút ra.
Từng lớp cơ bị kéo theo khiến đau nhói. Dù ta bám lấy cánh tay hắn , không dám đẩy ra, nước mắt vẫn trào ra. Tiếng cười u ám vang vọng bên tai. Tiếng thở đứt quãng, chẳng biết là của ta hay hắn. Dù muốn hắn đẩy ta ra, cho phép ta bỏ chạy, cơ thể đã quá quen thuộc với tay hắn không thể phản kháng.
“Dù bị làm nhục thế này, ngươi vẫn ngoan ngoãn dạng chân. Vì ngươi yêu trẫm. Đúng không? Hức.”
“Á! Khụ! Ưg! Đau…! A!”
“Ngươi không phản kháng là vì yêu ta. Đúng không?”
Hắn như nói với chính mình, đặt câu hỏi. Ta né tránh bằng cách để tiếng rên lấp lời. Vật bên trong càng lúc càng to, lấp đầy toàn bộ. Việc ấy trở nên quá sức chịu đựng, khiến cơ thể ta run rẩy.
Hoàng đế theo thói quen bóp cổ ta. Ta giật mình, cơ thể siết chặt khi y ép sâu thêm vào.
“AAAAARGH!”
“Ta đã phải cố gắng đến mức nào để không giết ngươi.”
Dù tay bóp cổ nhẹ nhàng, cơ thể sợ hãi của ta cảm nhận rõ mùi tử thần. Trước mắt ta mờ đi. Gương mặt hoàng đế nhăn nhúm vì đau đớn, như điên dại. Ta biết rõ sau vẻ mặt đó là gì. Sẽ là những trận bạo lực giáng xuống thân ta, cổ bị siết, không thể thở nổi.
Mỗi khi hoàng đế ngửi thấy thể hương phát tán khi ta lên đỉnh, hắn lại mang vẻ nghẹt thở như ta. Đôi mắt đen vô hồn in hằn những vết bầm tím trên cơ thể ta.
Thể hương của hoàng đế như làn sương độc len lỏi khắp nơi. Trên lớp dầu đã khô, tinh dịch nóng rực tuôn trào. Khi vật kia dần xẹp xuống, chất trắng đục nhớp nháp bắt đầu rỉ ra. Hoàng đế nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lẽo chưa từng thấy.
“Đủ rồi.”
Hắn rút vật ra hoàn toàn, lấy bộ y phục phía dưới ta nương nươngc lại cho ta. Dù ướt sũng tinh dịch, khó chịu dính bết vào da, ta không thể chống cự bàn tay hắn . Trái với thường ngày, hoàng đế – người luôn mất kiểm soát khi kết thúc – hôm nay lại quá đỗi yên tĩnh.
“Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Vâng?”
Ta không hiểu, định đáp thì thấy rõ câu hỏi đó không dành cho ta. Một nội quan từ cửa bước vào, cúi đầu sát đất.
“Thưa vâng, bệ hạ.”
“Đem hắn đi.”
“Mời người đi theo lối này.”
Nội quan nắm tay áo ta kéo. Khuôn mặt u ám như xác chết. Ta nhìn lại hoàng đế trong bối rối, nhưng y đã quay đi, không còn nhìn ta nữa. Trên gáy hắn, mạch máu nổi rõ.
“…Bệ hạ?”
“Hãy đi và làm theo những gì được bảo.”
“…Thần xin tuân chỉ.”
Khi bước một bước, tinh dịch nhớp nháp chảy xuống theo. Thân thể rã rời khiến ta lảo đảo, nội quan phải đỡ lấy một bên. Khi ta dựa vào hắn bước ra khỏi phòng, một cung nữ quen mặt phủ thêm áo choàng trắng lên vai ta. Mặt nàng cũng tối sầm không khác nội quan.
“Thần có thể đi được. Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Nội quan giơ đèn soi đường dưới chân.
“Ngài sẽ đi bộ một đoạn ngoài trời.”
Hắn hướng ra khỏi biệt cung. Ta đi theo sau, lòng bỗng thấy kỳ lạ.
Có lẽ vì đây là lần đầu ta rời khỏi nơi ấy mà vẫn có thể đi được sau khi hoan ái cùng hoàng đế. Thường thì ta sẽ bị khiêng đi. Nhưng giờ, ta có thể đi bằng chính đôi chân mình như đáng lẽ phải vậy. Chắc vì hoàng đế đã xác nhận ta không có thai, nên họ đưa ta trở về chỗ cũ ở tiếp khách viện. Dù ta ghét lạnh và đói, nếu hoàng đế không đánh đập nữa, ta nghĩ mình vẫn có thể chịu đựng được.
Thái độ của nội quan và cung nhân vẫn còn cung kính, khiến ta nghĩ rằng mọi thứ có lẽ sẽ khác xưa. Vì ta từng ở trong biệt cung của hoàng đế, có thể là đang được chuẩn bị ban cho một chỗ ở mới xứng với thân phận hậu cung. Không phải hướng về khu vực tiếp khách của ngoại cung, mà đi theo lối chưa từng quen thuộc, điều đó càng làm vững thêm suy đoán ấy.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Nội quan chỉ cúi đầu mà không đáp lời.