[NOVEL] GIẤC MỘNG XOẮN ỐC - Chương 7
7.
Hai người đang nói về chuyện tu sửa đường sá. Giờ đây vùng Đông đã dẹp xong loạn giặc, tất nhiên phải tiến hành khai khẩn, mở lối nhưng thời gian và vật lực có hạn, không thể làm một lượt. Vậy nên hộ bộ thị lang đến gặp thân vương là để giành được sự ưu tiên mở đường tới khu vực mình mong muốn.
Khi còn ở quê trồng rẫy, ta cũng từng biết đường sá rất quan trọng. Dẫu có gặt hái được mùa, nếu không có đường vận chuyển, cũng chỉ đành để mục nát. Nhưng nếu đường lại không thuộc quyền kiểm soát của quan phủ, bọn cướp sẽ lộng hành mà nếu đường được quản quá sát, thì đến cả ruộng nương cũng bị cướp mất. Một con đường nhỏ trong núi còn ảnh hưởng đến số mệnh như thế, huống hồ là con đường lớn dẫn đến tận rìa phía Đông?
Ta chẳng mấy để ý lúc ban đầu, nhưng rồi bất giác lặng lẽ lắng nghe. Thân vương bật cười vui vẻ rồi nói tiếp:
“Thị lang vì dân mà lo lắng đến thế, thật khiến ta yên tâm.”
“Điện hạ?”
“Thị lang cứ mở đường theo ý mình đi. Ta cho phép.”
Khuôn mặt của hộ bộ thị lang thoáng hiện vẻ bối rối. Rõ ràng không chỉ mình ta cảm thấy sự bất thường trong dòng đối thoại. Tay cầm chén rượu của ông ta cũng khẽ run.
“Cho phép… là sao, thưa điện hạ?”
“Ý ta là, cứ đi mà mở đường, xây cất đi. Việc ta cần làm là dẹp loạn phương Đông, chứ đâu phải lo chuyện nước chảy tới đâu? Ta đã cho phép, cứ thế mà làm.”
Thái độ thoải mái, cạn ly đầy khí thế ấy khiến thân vương càng trở nên kỳ dị. Tu sửa đường sá vốn thuộc trách nhiệm của quan lại địa phương, đặc biệt là quan trấn giữ vùng Đông tức là chính thân vương. Việc tự ý xây đường quy mô lớn là hành vi phá hoại trật tự quốc gia, nên phải có sự chuẩn tấu của triều đình. Nhưng rõ ràng, hộ bộ thị lang không đến đây để xin cái “cho phép” ấy, ông ta muốn thông qua thân vương, giành lấy ưu thế định hướng tuyến đường, kiếm lợi riêng.
“Điện hạ, hạ thần đâu chỉ nói đến việc tu sửa một con đường nhỏ. Thần đang nói đến phương hướng của một đại lộ.”
“Dù là đại lộ hay tiểu lộ cũng được, cứ làm theo ý ngươi đi. Tự bỏ tiền ra mà tu sửa đường quan, thật là đáng khen. Ta là người rộng lượng, cứ mỗi mười dặm cho dựng một nha môn là được. Đường hướng sao cũng được, ta sẽ nhắm mắt làm ngơ.”
Ngay cả kẻ chẳng hiểu sự đời như ta cũng biết câu nói ấy rất kỳ quặc. Thân vương đang nói như thể hộ bộ thị lang định dùng tiền riêng để sửa chữa đại lộ. Thế nhưng, con đường xuyên Đông – Tây như vậy, sao có thể không dùng đến ngân sách triều đình? Thông thường, nếu địa phương muốn xây đường, hộ bộ sẽ phê duyệt kinh phí, sau đó giao bộ sẽ thực hiện. Ý đồ của thị lang là vừa nắm tay ngân sách, vừa điều hướng đường theo ý mình để thu lợi. Nhưng trong buổi đối thoại ấy, thân vương lại cố tình đánh lạc hướng.
“Điện hạ… hạ thần chưa từng nói sẽ dùng tiền riêng để tu sửa. Dù gì con đường nối phía Đông vẫn cần được mở…”
“Ta chẳng định mở đường nào cả. Dân có khát nước, có làm đập… thì cũng chẳng liên quan gì đến ta. Ta không phải hoàng đế, sao lại phải lo đến an nguy thiên hạ chứ? Ha ha.”
“Điện hạ?”
“Chẳng qua huynh ta bảo ta đánh bọn Du Nhân, nên ta đi đánh. Yên bình, quốc thái dân an gì đó, ta không phải hoàng đế, cần chi bận tâm? Chẳng lẽ ta túng tiền đến mức phải bắt tay làm ăn cùng hộ bộ?”
Lời lẽ thẳng thắn và sảng khoái đến nỗi, sắc mặt hộ bộ thị lang tái nhợt đi. Thân vương chẳng thèm nhìn mặt ông ta, chỉ lặng lẽ nâng chén, uống sạch từng giọt. Ta không thấy chút men nào trên mặt hắn, chỉ thấy nụ cười khoái chí khi nhìn người đối diện như món đồ chơi. Niềm vui của hắn quá rõ ràng, đến mức không chỉ mình ta cảm nhận được, mặt hộ bộ thị lang càng nhăn nhó, chẳng che giấu nổi sự sỉ nhục.
Có lẽ đây là lần đầu tiên ông ta bị xem như trò đùa thế này. Nhưng chuyện đã chạm đến cả ngôi hoàng đế, thì sao còn dám dây thêm? Lời của thân vương thậm chí có thể bị hiểu là: “Muốn mở đường thì hãy đưa ta lên ngôi.” Một lời nguy hiểm đến rợn người.
“À, mà nhắc mới nhớ…”
Thân vương, trong khi thưởng thức sắc mặt biến hóa của thị lang như thể ăn món ngon, bỗng quay sang phía ta.
“Được phu nhân rót rượu, ta thật áy náy.”
Cách hắn nói “ái ngại” chẳng hề có chút xấu hổ nào. Một kẻ điên muốn chốt lại màn kịch bằng cái danh “phu nhân” nữa rồi đây. Mệt mỏi ập đến, ta chẳng biết nên đáp thế nào. Phải cúi đầu khúm núm, nói mình không dám nhận, xin điện hạ hạ lời xưng hô?
“Phu, phu nhân… điện hạ?!”
Hộ bộ thị lang còn ngạc nhiên hơn cả ta, trừng trừng nhìn sang. Cứ như đang xác minh xem có phải một phi tần trong cung giả trang ra ngoài chăng. Với ông ta, ta chỉ là một kỹ nô bình thường, trang phục, trang sức đều nói lên điều đó. Rồi như thể xác nhận, thị lang nghiêng đầu, gương mặt đầy nghi ngờ.
“Nam âm nhân vốn không nằm trong nội danh sách…”
“Lần trước, người vẫn còn mang hương của huynh ta. Lẽ nào bị thất sủng rồi sao?”
Thân vương nhìn ta, vẻ thích thú còn hơn lúc trêu chọc thị lang. Mặt hắn sáng lên như một đứa trẻ đang chọc phá món đồ chơi mới.
“Xin thứ tội! Xin điện hạ dừng lời!”
Ta đặt bình rượu xuống, phủ phục trên sàn. Cúi đầu sát đất, toàn thân run rẩy. Hắn chẳng phải muốn nhìn thấy dáng vẻ ta hoảng loạn thế này sao? Nếu đã được như ý, mong hắn sớm tha cho ta. Nhưng giọng nói hắn lại vang lên, đều đều, lạnh như gió rét quất vào gáy:
“Cúi mình đến vậy, chẳng khiến ta áy náy sao, phu nhân?”
Từ sau đầu, ta nghe tiếng hộ bộ thị lang hít sâu. Phải rồi, hẳn ông ta cũng không biết đây là trò gì nữa. Không cần ngẩng lên, ta cũng cảm nhận được cơn hoang mang đang bao trùm trong căn phòng.
Ngay chính bản thân ta, cũng chẳng biết đây rốt cuộc là chuyện gì. Có lẽ thân vương đang cố tình cho hộ bộ thị lang thấy rằng hắn là một kẻ chẳng thể dây vào. Nhưng chưa kịp đoán được dụng ý ấy, một âm thanh lạnh buốt như băng tuyết chạm vào gáy.
“Không phải đã bảo là khiến ta áy náy rồi sao.”
Ngữ điệu chất chứa cảnh cáo khiến ta buộc phải từ từ nhấc người khỏi sàn. Thật chẳng muốn như vậy, nhục nhã lắm chứ, nhưng toàn thân cứ run lên từng hồi. Dẫu thế, ta vẫn không dám đứng hẳn dậy, chỉ quỳ gối nhìn chăm chăm xuống đất.
Một bàn tay lớn đặt lên vai, kéo ta dậy. Động tác tuy nhẹ nhàng nhưng dứt khoát không cho phép chống cự.
“Ngồi thoải mái đi, phu nhân.”
Sợ hãi siết lấy tim ta. Đúng như lời hắn, giờ đây mùi hương của hoàng đế đã phai, trên thân ta chẳng còn gì có thể bảo hộ. Ta không nghĩ thân vương sẽ ngủ với ta. Nhưng giết ta, hoặc phế ta… thì hoàn toàn có thể.
“Thứ tội… xin thứ tội, điện hạ…”
“Ha ha, rốt cuộc là người muốn ta thứ cái gì đây?”
“Nếu có điều chi xúc phạm… xin điện hạ dạy bảo.”
Mắt cay xè, nước mắt trào lên làm tầm nhìn trở nên nhòe nhoẹt. Ta chỉ nhìn cá bơi trong cái ao cũ kỹ ở một cung điện hoang tàn. Nếu đó là tội, thì quả thật ta phạm rồi nhưng sao ta vẫn thấy run rẩy, thấy sợ đến thế.
“Điện hạ, người này chẳng phải là nô quan thuộc tiệp khách sở hay sao?”
Giọng nói bối rối của hộ bộ thị lang hướng về phía thân vương. Hắn chẳng buồn cười cợt nữa, chỉ nhếch môi đáp lại bằng một câu lạnh tanh:
“Thân phận thì có gì đáng bận tâm? Thậm chí ở chỗ quý phi kia còn chẳng thấy lưu lại hương của hoàng huynh, trong khi trên người vị âm nhân này thì nồng đậm đến mức ta cũng nhận ra. Đương nhiên phải đãi ngộ như phu nhân rồi.”
Giờ mà ta ngẩng đầu lên nhìn mặt hộ bộ thị lang, chắc hẳn sẽ thấy một nỗi đồng cảm vượt qua cả thân phận. Người ta bảo thân vương tính khí thất thường, lời ấy thật đúng là đánh giá còn quá nhẹ. Hắn nói năng về hoàng đế và tần phi như thể chẳng màng gì tới kết cục, như thể chẳng màng đến chuyện có thể bị vu tội mưu phản.
Toàn thân ta run lên trong thứ áp lực tưởng như có thể nghiền nát xương cốt. Không phải ta muốn run mà là cơ thể ta tự động làm vậy. Chỉ riêng việc nghe mấy lời bất kính như thế thôi cũng đã là nguy hiểm rồi. Mà hắn lại còn cố ý nhắc đến quý phi, nếu những lời này đến tai hậu cung, bọn họ sẽ xử ta ra sao?
“…Hức.”