[NOVEL] GIẤC MỘNG XOẮN ỐC - Chương 5
5.
Cái câu “sớm gặp lại” ấy, rốt cuộc mang ý nghĩa gì? Âm nhạc từ đại điện dù cách xa vẫn theo gió mà vọng đến tận đây. Ta sợ hãi nghĩ, liệu âm thanh ấy có đột ngột ngưng bặt, rồi ta sẽ bị lôi ra ngoài chỉ vì thánh thượng nổi giận khi nghe thân vương gọi ta là “phu nhân”? Ta có tội hay không, với hắn chẳng khác gì. Chỉ cần thú vị là đủ, chỉ cần chơi một lần cho vui cũng đủ.
Trong khi ta còn ngập trong bất an, yến tiệc đã tan và bóng đêm buông xuống. Nói “yến tiệc đã tan” có lẽ còn quá sớm, những chuyện vui vẻ, ồn ào, hợp lễ nghĩa thì đã xong, còn những thứ mờ ám, lầy lội, nồng nặc mùi rượu mới là lúc bắt đầu.
Tiếng động từ các phòng tiệp khách lân cận rộn ràng hẳn lên. Bóng hoạn quan qua lại, cung nữ lo trang điểm, phục dịch. Có người bảo vị quan kia ngồi vào chỗ danh giá, có người bàn nhà vị tân khoa nọ giàu có thế nào. Tiếng cười khúc khích, ánh mắt mong chờ vang dội hơn cả khúc nhạc ban trưa.
Ta thực sự muốn được hòa vào đó hay sao? Hay chỉ đơn giản là đang an phận, mừng vì thân mình không cần phải bán thân? Với mùi hương của hoàng đế vẫn còn vương trên người, bị gọi là “phu nhân” mà cười nhạo, bị xem như trò đùa… thế nhưng, rốt cuộc ta vẫn hơn được các nàng ấy một bậc ư?
Ta biết mình sẽ chết. Được gọi là người đặc biệt trong mắt hoàng đế dù bất kể là đặc biệt vì yêu chiều hay vì căm ghét cũng chẳng khác nào đứng sát bên cái chết. Ngồi cạnh những kẻ không mong muốn, bán nụ cười, rót rượu, dâng thân thể, hy vọng vào ân xá và phú quý. Hay là chấp nhận bị kẻ từng cho mình mảnh đất chôn thân đối xử tàn nhẫn, nằm liệt nửa đời trên giường bệnh, bên nào tốt hơn, ta thật sự chẳng biết.
“Haa…”
“Gặp lại sớm thôi” câu nói ấy của thân vương khiến ta cứ thấp thỏm nghĩ: lẽ nào là ngay đêm nay? Nhưng đến tận khi mọi náo động từ tiệp khách sở dần lắng xuống, chốn này vẫn không có ai tìm đến ta. Trong căn phòng tối tăm, ta quấn chăn kín người, cố chợp mắt. Càng ồn ào bên ngoài, lòng ta càng thấy trống rỗng. Chợt ta muốn được nhìn thấy lũ cá buổi sáng. Vì khi dõi theo những sinh vật chẳng mang ác ý nào, chỉ đơn giản là cảnh giác, tâm trí ta cũng bớt u ám đi một chút.
Ta muốn được nhìn thấy loài vật. Những sinh linh chẳng hề toan tính, chẳng hề căm ghét ta mà chỉ có bản năng phòng bị mà thôi. Nếu tâm trí ta đầy những hình ảnh dễ thương, thì cổ họng đang bầm dập hay lưng đau nhức cũng chẳng quá ám ảnh nữa. Gần đây, những suy nghĩ tăm tối cứ quẩn quanh mãi. Ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy tình trạng mình không ổn. Nếu hỏng mất… thì sẽ bị vứt bỏ. Ta cố gắng nghĩ đến điều gì đó tích cực, nhưng chẳng điều gì xuất hiện và điều đó lại càng khiến ta chìm sâu hơn vào u uất.
A… giờ nhớ lại mới thấy…
Cánh tay lớn vươn ra trước mặt ta khi ta ngã ngồi xuống hôm nay… ta chợt nhớ đến nó.
Cánh tay ấy, như muốn nâng đỡ một âm nhân yếu đuối, như muốn đỡ lấy toàn thân đang đổ gục là bàn tay của một dương nhân. Một chuyện có lẽ chẳng hiếm hoi, nhưng với ta, là lần đầu tiên.
Bởi thế… cảm giác trong lòng ta trở nên lạ lẫm. Ngực hơi nhói, ta khẽ lắc đầu.
Cảm giác thật kỳ quặc.
…
Sau khi yến tiệc kết thúc, tiệp khách sở trở nên ồn ào bởi những lời bàn tán về thân vương. Dù chỉ quanh quẩn trong phòng, ta vẫn nghe thấy chuyện về hắn. Cửa sổ phòng ta hướng ra phía con hẻm phía sau, có vẻ lũ ngốc thích tán chuyện bí mật thường tụ tập ở đó.
“Quý tộc lẫn hoạn quan đều chẳng dám hé môi đấy. Ngồi ngay ghế cạnh thánh thượng mà chẳng ai dám cản, phong thái ấy thật uy nghiêm. Tựa như thần võ giáng thế vậy.”
“Nghe bảo ngài ấy tuấn mỹ vô song. Nếu được hầu hạ một lần thì chết cũng không tiếc.”
“Nhưng tính tình thì không dễ chịu đâu… chẳng gì mệt hơn là hầu hạ kẻ thất thường cả.”
“Chúng ta tiếp bao nhiêu loại người rồi, có ai mà không thất thường, không tàn nhẫn?”
Tiếng cười khúc khích vang vọng. Nô tỳ trong tiệp khách sở có thể tự thấy thân phận mình bi ai, nhưng chưa từng thực sự run sợ. Dù là kỹ nô, họ vẫn là người của hoàng cung nên ai cũng biết rằng sẽ không thật sự bị tổn thương hay đổ máu. Thực tế, kẻ đến tiếp đãi ở tiệp khách sở phần lớn đều tỏ ra điểm tĩnh, lễ độ. Làm gì có ai dám trút cơn thú tính trong cung như thể đang ở thanh lâu?
“Phu nhân.”
Chắc hẳn lũ đó chẳng biết hắn đã gọi ta như thế. Nếu biết rồi, e là chẳng còn đủ can đảm để đùa giỡn như vậy.
Thật ra, với địa vị của thân vương, giết một tên kỹ nô hay hoạn quan chẳng phải chuyện gì to tát. Bọn người đang thì thầm sau phòng ta kia chắc chẳng thực sự hiểu mức độ nguy hiểm của thân vương…. người mà ngay cả tên cũng chẳng nên buột miệng gọi ra.
“Thánh thượng không có người kế vị, nên uy thế của thân vương lại càng lẫm liệt. Nghe nói ngài ấy là anh hùng đã bình định phương Đông, được đám võ tướng sùng bái lắm.”
“Im đi đồ ngốc! Chúng ta bàn mấy chuyện đó làm gì?”
“Nhưng ngươi cũng thấy mà. Ngài ấy ngang nhiên như thế, Thánh thượng cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn. Phải chăng vì không có con nên chẳng thể ngăn được?”
Khi câu chuyện đụng đến cả vấn đề nối dõi, người đối diện liền rụt vai, giọng run rẩy.
“Câm miệng! Liều mạng đến thế à? Muốn bị lột da sao!”
“Dù sao bây giờ ngài ấy vẫn là khách. Biết đâu một ngày nào đó được ngài ấy chọn, rồi sinh con hay được sủng ái, ta cũng thoát được kiếp này…”
“….”
Dù chỉ là kỹ nô, nhưng những người phục vụ cho bậc quý nhân vẫn được đào tạo đàng hoàng… xem ra gan họ cũng chẳng nhỏ. Thông thường, kỹ nô của tiệp khách sở nếu hầu hạ hoàng tộc, đều phải uống thuốc tránh thai. Vì thường xuyên ân ái với người ngoài hoàng thất, nên để phòng việc mang thai, thuốc ấy là bắt buộc. Mà, nghĩ lại thì trong tiệp khách sở, chỉ có mình ta từng hầu hạ hoàng đế. Ta chưa từng nói chuyện với những kẻ ở đó, nên chuyện ấy cũng chưa ai hay biết.
Vị đắng trơn nhầy của thứ thuốc đó bất chợt ùa về trong ký ức, khiến ta cảm thấy buồn nôn. Loại thuốc đặc biệt khiến tử cung của âm nhân co lại, đóng chặt… hiệu quả thật đáng sợ. Dù đã nhiều lần nhận lấy tinh dịch từ hoàng đế, ta vẫn chưa từng mang thai vì nó.
Cho nên, dẫu lũ kia có thực sự được thân vương để mắt tới, thì cũng không thể mang thai.
Khi chuông trưa ngân vang, những kỹ nô đang túm tụm sau phòng ta cũng tản ra. Sự yên tĩnh trở lại trong gian phòng.
“Ư… ợc…”
Ta muốn nôn. Cái chất lỏng đắng chát ấy trôi qua cổ họng, như thứ bùn độc nuốt lấy cả tâm can. Nhờ thuốc đó mà mỗi lần hoan lạc cùng thánh thượng lại càng đau đớn. Có lúc ta thấy, đau nhất chẳng phải là nơi bị đánh đập bên ngoài, mà chính là nơi sâu thẳm bên trong. Tử cung đóng lại, khép kín, vậy mà hoàng đế vẫn ngoan cố tấn công, nghiền nát.
Khốn kiếp. Nào là con nối dòng quý giá… chẳng phải chỉ là cái cớ hay sao? Nếu thật sự không lo có con, vậy thì với thứ như ta, có cần phải khắt khe như thế?
“Dù là kết hợp giữa âm nhân và dương nhân, nhưng việc thụ thai kỳ lạ lại hiếm hoi. Với khả năng sinh sản của dương nhân mà nói, tỷ lệ này đúng là phi lý.”
Có ai đó từng nói để hoàng thất thụ thai, cần được thần linh chấp thuận. Là ai nhỉ? Ký ức tuổi thơ mờ nhạt, khó mà nhớ rõ. Kể từ khi cơ thể phát triển thành âm nhân, quá khứ cũng trở nên lẫn lộn. Ta chỉ nhớ đó là một giọng nói dịu dàng, ấm áp. Dường như là một ký ức đẹp… nếu nhớ ra được, có lẽ ta đã dùng nó để chống chọi trong những lúc mệt mỏi như thế này.
Cảm giác buồn nôn và mảnh ký ức lẫn lộn ấy xoắn lấy nhau, khiến đầu ta quay cuồng. Nếu nhắm mắt, ta có thể mơ một giấc mộng.
Bỗng dưng, ta thấy tiếc vì yến tiệc đã tan mà thân vương vẫn chưa triệu gọi ta. Nếu trước mặt hoàng đế, ta bị thân vương trêu chọc… liệu trên gương mặt lạnh lùng ấy có hiện lên điều gì khác không?
Nhưng đó chỉ là mộng tưởng. Chuyện sẽ không bao giờ xảy ra.
Chỉ là ảo ảnh do lòng ta vẽ nên.
Ta lại muốn nôn. Không được hỏng mất… không được hỏng mất. Vậy mà ta lại thấy buồn nôn, không ngừng.
…