[NOVEL] GIẤC MỘNG XOẮN ỐC - Chương 4
4.
A, hắn đang đùa cợt ta. Khi nhận ra ý đồ của hắn, đầu ta chấn động bởi cơn sợ hãi. Ta nghiến môi chặt chẽ. Nhìn y phục ta khoác, rõ ràng biết không phải phi tần, thế mà vẫn cố tình giữ thái độ như thế chỉ có thể là muốn đùa giỡn với dáng vẻ lúng túng của kẻ hạ đẳng như ta. Lời đồn rằng hắn tính tình cay nghiệt, quả không sai. Đúng là một kẻ xoắn xuýt, méo mó. Kể cả nếu ta thực sự được phong tước hiệu chính thức, thì cũng khó mà giữ vững bình tĩnh trước những trò đùa như vậy.
“Xin Điện hạ chớ nói điều tổn thọ ấy. Thần… thần chỉ là một kẻ hèn mọn…”
“Đứng dậy.”
Lệnh vừa thốt ra, ta phản xạ đứng lên theo bản năng. Giọng nói dịu dàng ấy trong chớp mắt hóa thành roi thép quất mạnh vào sống lưng. Hắn nhếch một bên môi như tỏ rõ sự bực bội. Biết mình đã làm trái ý hắn, đầu óc ta càng trở nên mù mịt. Lệ dâng đầy mắt, run rẩy cả thân mình, nhưng sợ đến mức chẳng thể khóc thành tiếng. Ta cố không chớp mắt, toàn thân run lên, còn thân vương thì thu lại nụ cười, nhìn ta bằng ánh mắt khó đoán.
“Thánh thượng vẫn thật nhất quán trong sở thích. Không ngờ lại được gặp gương mặt này một lần nữa nơi đây. Ha ha.”
Tiếng cười khẽ như lưỡi dao mài trên đá, khiến người ta lạnh sống lưng.
“Đừng run nữa, phu nhân.”
“Thứ… thứ tội cho ta… ư… ư…”
“Ôi chà. Chẳng phải ta đã bảo đừng run sao? Vậy mà người lại khóc à? Như thể ta đã làm điều gì tàn ác lắm vậy.”
Cuối cùng nước mắt cũng rơi. Hắn giả vờ tỏ vẻ áy náy, dùng tay lau má ta. Bàn tay đó mềm, nhưng lạnh. Như mèo vờn chuột. Gương mặt không mang nét cười khiến hắn càng thêm đáng sợ. Ta cứng người, ánh mắt không dám rời khỏi sắc mặt Thân vương, khi những ngón tay kia tùy tiện chạm vào da thịt mình.
“Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, người còn ở nơi này thật ổn sao? Không lo thời gian chuẩn bị sẽ không đủ à?”
“Ta… ta không được tham dự yến tiệc. Xin điện hạ hạ giọng.”
“Sao vậy? Buổi tiệc là để đón tiếp ta, phu nhân lại không cùng dự sao?”
“Xin điện hạ thứ tội… nếu đã làm trái ý…”
Ta vội quỳ xuống, định cầu xin tha mạng thì hắn lại mạnh mẽ giữ ta lại.
“Thật đáng tiếc, phu nhân.”
Bối rối quá mức, đầu óc ta trắng xóa. Địa vị thấp hèn như ta sao có thể chống lại ý định rõ ràng là làm nhục ấy? Phải quỳ xuống van xin tha mạng chăng? Nhưng hắn dường như đang rất thích thú, không có ý dừng lại. Muốn được thân vương gọi là “phu nhân” , có lẽ ít nhất cũng phải là tần phi? Hay phải là hoàng hậu mới không phạm thượng? Nước mắt rơi lã chã ướt đẫm cả hai má, nhưng ta không dám đưa tay lên lau.
Ta từng nghĩ nếu chết, sẽ là do bị thánh thượng bóp cổ hay đánh đập đến chết. Nào ngờ lại có thể vì một buổi tản bộ mà mất mạng trong tay thân vương. Bàn tay lạnh lẽo chạm má ta, giờ lại nắm lấy cằm, xoay qua xoay lại. Hắn ngắm nghía khuôn mặt ta như đang nhìn món đồ chơi mới lạ, cười khẽ, ánh mắt lạnh như sương.
“Một khuôn mặt thế này… mà lại là âm nhân sao? Thật thú vị.”
“…Thứ tội. Thật lòng… thứ tội…”
Ta chỉ biết lặp đi lặp lại lời xin lỗi như người mất hồn. Hắn vừa nói chuyện vừa tùy tiện trộn lẫn tôn kính và khinh mạn, khiến ta rùng mình. Không giống thánh thượng, người tuy tàn nhẫn nhưng luôn nhất quán. Còn thân vương, cứ thay đổi sắc mặt theo tâm trạng, khiến người khác chẳng biết đường nào mà lần.
“Xin dừng lại, Điện hạ. Có lẽ đã đến lúc phải lên đường rồi.”
Cứu tinh đến từ nơi không ngờ tới. Một hoạn quan mặc áo đen bước ra từ sau lưng Thân vương, cúi thấp người mà nói. Không biết hắn xuất hiện từ khi nào – tai mắt ta dường như đã hoàn toàn vô dụng. Trông người ấy có tuổi, tầm ngang ngửa Thượng thư chầu Thánh, ánh mắt nhìn ta đầy thương xót, không hề che giấu.
“Người này là ai vậy?”
“Phu nhân của hoàng huynh đấy.”
“…Điện hạ?”
Vẻ mặt ngờ vực hiện rõ trên mặt lão hoạn quan, như muốn nói “Người nói nhảm gì thế?” Hắn đảo mắt nhìn ta từ đầu đến chân, rồi không giữ nổi sự bất mãn, quay sang chủ tử mình.
“Người không thấy có mùi của Thánh thượng trên y sao? À phải, ngươi là hoạn rồi nhỉ.”
“Điện hạ…!”
“Được rồi, đi thôi.”
Thân vương tặc lưỡi, tỏ vẻ chán nản, cuối cùng cũng buông mặt ta ra. Khi ấy ta mới thở được, vội vã hít lấy luồng không khí như người chết đuối. Đầu váng vất, nhiệt độ cơ thể bốc cao. Thân vương còn liếc nhìn như muốn nói gì nữa, sau cùng chỉ nhếch môi cười, lưỡi bật ra tiếng tặc nhẹ.
“Sớm gặp lại nhé, phu nhân.”
Ta ngây ngẩn nhìn bóng dáng hắn khuất dần theo lối mòn. Vai rộng, lưng thẳng – sao lại giống Thánh thượng đến rợn người. Hắn vừa nói gì nhỉ…? “Sớm gặp lại”…?
Trong tất cả những lời từng nghe từ khi vào cung, đó có lẽ là câu đáng sợ nhất.
…
Ta cũng chẳng rõ bằng cách nào mà quay được về phòng.
Cơn căng thẳng bất ngờ khiến nhiệt bốc lên tận đỉnh đầu, trong khi sống lưng thì ướt đẫm mồ hôi lạnh. Từ khi vào cung, chỉ khi diện kiến hoàng đế ta mới căng thẳng đến mức này, có lẽ vì cùng là hoàng tộc, nên cảm giác áp bức ấy khiến người ta chỉ muốn sụp đổ. Từ sau đêm cuối cùng với thánh thượng, chút sức lực mà ta vừa gom góp được đều bị hút cạn kiệt. Hèn chi người ta tranh nhau uống bổ dược, tìm kiếm những thứ tốt cho thân thể. Cơ thể kiệt quệ nằm dài, tâm trạng cũng bứt rứt như đang nằm trên đệm chông.