[NOVEL] GIẤC MỘNG XOẮN ỐC - Chương 19
19.
Trên người Heebin không hề vương lại mùi hương của hoàng đế. Điều đó chứng tỏ đã hơn một tháng nàng không được người triệu kiến. Tuy thời điểm hỷ lạc kỳ khác nhau tùy từng người, nhưng thông thường mỗi năm sẽ có một hai lần, nhiều nhất là theo từng mùa. Khi ấy, thân thể âm nhân sôi sục bởi dục vọng, khát cầu tinh khí của dương nhân, mùi hương phát ra có thể khiến dương nhân lạc lối trong lạc dục. Bởi vậy, hỷ lạc kỳ được xem là thời điểm duy nhất mà âm hương có sức mạnh thực sự.
“Có vẻ hoàng đế đã lâu không triệu kiến nàng.”
“Vậy sao? Ta là bình nhân nên không ngửi được hương khí, cũng chẳng biết rõ chuyện ấy. Nhưng nghe đâu lần hỷ lạc kỳ trước ngài cũng chẳng tới. Chuyện đồn đầy trong cung, ngươi chưa nghe sao?”
Chưa từng nghe. Người duy nhất hay lắm lời với ta là Kwon ngự y. Ta thỉnh thoảng giao tiếp với mấy âm nhân ở tiếp khách sở, nhưng số lần ít ỏi chẳng giúp ích gì mấy. Gần đây nhất ta nghe được chỉ là chuyện ma trong cung cũ.
Sứ mệnh lớn nhất của hoàng đế là để lại hậu duệ. Thế nên việc tránh né các tần phi trong hỷ lạc kỳ bị xem là điềm không tốt. Quốc gia chỉ có thể thái bình khi hoàng đế có con nối dõi. Trong cung thậm chí còn có câu đùa rằng “không xử lý chính sự thì được, nhưng chính sự phòng the thì nhất định phải xử lý”.
Với nô lệ đã uống thuốc tránh thai, người có thể ôm suốt đêm không biết mệt, vậy mà lại tránh cả hỷ lạc kỳ của sủng phi. Thái độ ấy chẳng khác nào không muốn có con.
“Máu đã ngừng chảy nhưng vết thương có thể nứt ra, nên phải cẩn trọng mọi hành động.”
Kwon ngự y thay lời dặn dò bằng giọng điệu nghiêm túc rồi đứng dậy rời đi.
Ông vừa đi khỏi, khung cảnh lạnh lẽo của trừng phạt thất hiện rõ trước mắt. Nền đá trống trơn lạnh buốt, tường ẩm ướt nhỏ từng giọt sương. Dù chẳng phải nơi dành cho kẻ bị thương, nhưng ngoài vết thương trên đầu, cơ thể ta vẫn tạm ổn. Đúng như lời Kwon ngự y, xương cốt không gãy, nội tạng không tổn thương. Da thịt bầm tím cũng chẳng là gì.
Liệu trên người ta còn lưu lại mùi hương của hoàng đế chăng? Mùi máu nồng quá khiến ta khó phân biệt. Nhưng giữa hỗn tạp, vẫn có thể lờ mờ cảm nhận mùi khai và hương hoa dạ lan. Những âm nhân bị nhốt trong trừng phạt thất của tiếp khách sở thường chịu đủ trò đê tiện. Dù bị giám sát bởi những thái giám bất lực, nhưng chỉ cần nhận hối lộ, bất cứ ai cũng có thể ra vào nơi này.
Nơi đây không cần hình phạt gì cao siêu. Chỉ cần bị giam lại, đa phần âm nhân đã phải chịu đựng cảnh bị cưỡng bức và sỉ nhục đến nỗi tàn tạ. Những nô lệ bước ra từ trừng phạt thất, mặt mày vô hồn, lết đi cà nhắc, một thời gian dài không còn ra dáng người.
Không biết kẻ thân tín của Heebin có tính toán đến cả việc này khi ra lệnh giam ta vào đây không. Chỉ nghĩ đến đã khiến lòng ta nặng trĩu. Là bù nhìn trút giận của hoàng đế không phải là cái danh gì vẻ vang. Ta được đối đãi đặc biệt chỉ vì mùi hương của hoàng đế vương trên người, chứ không phải vì ta là một con người có giá trị. Nếu bị giết hay bị làm nhục, cũng chỉ có thể cam chịu.
Lý trí nói rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng lòng ta không ngừng lo lắng. Kể từ khi Kwon ngự y rời đi và đèn bị tắt, trừng phạt thất chìm trong bóng tối. Là một gian nhà cũ được gia cố bằng song sắt, âm thanh kẽo kẹt từ các góc vang vọng không ngớt. Chỉ có một thái giám đi qua đi lại, tiếng bước chân của hắn khiến ta rùng mình. Lạnh buốt từ sàn đá xuyên qua lưng khiến đầu đau nhức không thôi. Việc từng được ngủ bên cạnh lò sưởi dường như chỉ là giấc mộng xa vời. Phòng ngủ ẩm thấp và tấm chăn lạnh lẽo kia mới là hiện thực. Nếu được trở về, đó chính là nơi chờ đợi ta.
Băng quấn chặt đến mức da đầu tê rần. Đầu óc choáng váng, người sốt hâm hấp, cảm giác như bị đốt cháy từ bên trong, trong khi thần kinh căng như dây đàn, gặm nhấm từng chút sức lực. Kwon ngự y bảo phải uống nhiều nước, nhưng ta không còn sức để ngồi dậy. Nghĩ rằng cơ thể đã ổn chỉ là ảo tưởng, từng khớp xương đều đau nhức. Ta thầm mong người của Heebin mau đến. Ở nơi công khai không tiện nói, nhưng trong nhà ngục thế này thì có điều gì mà không dám? Nếu bảo rằng bị ép cung nên khai, chắc cũng chẳng ai trách ta mà trái lại còn chỉ trích Heebin. Khi ấy ta sẽ kể hết mọi chuyện giữa thân vương và hộ bộ thị lang. Có khi nàng giận xong rồi thả ta ra cũng nên.
“…Ta muốn được bảo vệ.”
Khi thân thể yếu đuối, lòng người cũng mềm đi. Chỉ mong có ai đó đến, yêu thương ta, cứu rỗi ta. Người đó nếu ôm ta vào lòng, thì dù có mất tất cả cũng chẳng tiếc. Nếu có ai đó vuốt ve vết thương, mắng mỏ kẻ khiến ta đau đớn, nói rằng không cần lo lắng gì hết, sẽ bảo vệ ta…
Ta khoanh tay, tự ôm lấy vai mình. Khi tự xoa đầu, giống như được ai đó ôm chặt vào lòng, khiến lồng ngực nhói lên. Nhưng đó cũng là một cơn đau như kim châm. Ta vẫn nằm trong nhà ngục lạnh lẽo, bụng đói cồn cào. Đau đớn không giảm, cơn sốt không lui. Bị bắt quỳ dưới chân một phi tần mất sủng, bị ép cầu xin, sợ bị làm nhục, chỉ biết co ro một mình.
Chỉ muốn thoát ly khỏi thực tại, nhưng ngay cả giấc mơ cũng không đến. Chỉ toàn bóng tối. Ta thiếp đi vì sốt và đau, mỗi lần tỉnh lại thì một ngày đã trôi qua. Có lúc như nghe thấy tiếng Kwon ngự y lải nhải bên tai, nhưng tai ta chỉ còn lại tiếng ù ù vô nghĩa.
Sao Heebin vẫn chưa cho người tới? Chẳng lẽ chỉ vì muốn dằn mặt mà ra tay như vậy? Dường như đã ba bốn ngày trôi qua, Kwon ngự y đã ghé đến mấy lần. Tưởng nàng sẽ cho người tới ngay ngày hôm sau, vậy mà đến giờ vẫn chẳng thấy tăm hơi, như thể đã quên mất ta.
Dù là âm nhân có thân thể khỏe mạnh hiếm có, nhưng liệu ta có thể chịu đựng thêm bao lâu? Âm nhân bình thường hẳn đã ho ra máu, mắc bệnh phổi rồi. Cũng may nhờ sức vóc từng rèn rũa trong thời gian làm thợ săn trước kia, lại được chữa trị, ăn được ít cháo, nên tình trạng cơ thể bắt đầu khá lên.
“Trông thật thảm hại.”
Giọng nói châm chọc vang lên vào một buổi sáng khi ta đã gắng gượng ngồi dậy được. Ta ngẩng nhìn qua song sắt, bắt gặp gương mặt của thân vương. Chiếc áo choàng lộng lẫy khẽ lay động, khiến người ta ngẩn ngơ như bị yêu mị mê hoặc.
Ta loạng choạng nâng nửa người để hành lễ, hắn chẳng ngăn ta, chỉ đứng đó nhìn ta chăm chú với nụ cười đầy ẩn ý. Thật khiến người ta không ưa nổi. Cớ gì lại xuất hiện trong ngục tối thế này?
Ta biết chắc hắn không đến để ôm lấy thân thể ta giờ đã bốc mùi máu và mồ hôi, nhưng chỉ riêng việc một dương nhân bất ngờ xuất hiện thế này cũng khiến lưng ta lạnh toát. Trên người ta, liệu còn vương chút nào dấu vết của hoàng đế?
“Sao lại giật mình đến thế? Ta lẽ nào lại dám làm gì tẩu tẩu của mình?”
“Thưa… điện hạ.”
“Heebin nói người không hé răng nửa lời?”
“Thưa điện hạ, người… vì sao lại…”
“Thật là đáng khen.”
Dù lời khen chẳng mang chút biểu cảm vui mừng nào, thân vương vẫn nói tiếp:
“Người vì ta mà chịu nhục, ta phải báo đáp mới phải. Ta chỉ định gọi người mang mùi hoàng đế đến để trêu ghẹo hộ bộ thị lang, ai ngờ lại rắc rối đến vậy, ta thật áy náy. tẩu tẩu.”
“Điện hạ… xin người đừng gọi như thế. Thật không dám nhận.”
“Còn ngẩn ra làm gì? Mau mở cửa, đưa người về tẩm điện đi.”
Các quản sự tiếp khách sở vội vã mở khóa, khuôn mặt lộ rõ bối rối. Giọng điệu thân vương lúc tôn kính lúc bình dân, khiến người nghe chẳng biết đâu mà lần. Một kẻ sinh ra trong hoàng thất, mấy khi dùng kính ngữ, vậy mà lại ứng xử thế với một kẻ nô lệ như ta, thật khiến người ta chẳng biết nói gì.