[NOVEL] GIẤC MỘNG XOẮN ỐC - Chương 17
17.
“Thành tâm cầu chúc cho người đã khuất được an giấc. Nhưng hoàng thượng đã ra chỉ thị tìm hung thủ, không lâu nữa quan thẩm tra sẽ tới. Khi ấy, ta sẽ khai báo toàn bộ. Xin nương nương kiên nhẫn đợi thêm một chút.”
Một vật cứng bay tới đánh trúng đầu ta. Trước mắt tối sầm, cả thân thể đổ sụp xuống đất.
Nghe tiếng vật lăn lóc trên sàn, ta nhận ra đó là chén trà. Heebin mất lý trí, ném chén trà trúng trán ta. Máu nóng lập tức trào ra như suối.
“Ta bảo ngươi nói! Ngươi dám khinh nhờn bản cung ư?!”
“Xin thứ tội… xin thứ tội…”
Ta bò lết như sâu bọ trên nền đất loang máu, lại một lần nữa phủ phục. Chẳng lẽ ta sắp chết thật sao? Thứ đang tuôn ra từ trán không phải máu, mà là mạng sống của ta vậy. Ta run lên không phải vì sợ, mà vì lạnh. Những đầu ngón tay lạnh đến độ chẳng còn cảm giác.
Ta hiểu nỗi đau của nàng, nhưng ta không thể giúp gì. Nàng là chủ tử cao cao tại thượng, nhưng không phải chủ nhân của ta.
“…Ta cũng đã mất cha mẹ, phải bán thân mới có đủ tiền lo ma chay. Hoàng thượng thấy thương tình nên chuộc ta vào cung. Chính vì vậy ta mới ở đây.”
Máu từ trán ta nhuộm đỏ sàn nhà. Ta không để tâm, cứ thế dập đầu, để máu nhuộm bẩn cả nền đất. Máu chảy vào mắt, vướng nơi lông mày, che mờ tầm nhìn. Dù hoàng thượng không đánh, ta vẫn thê thảm thế này, chẳng lẽ số phận ta sinh ra để bị đánh đập sao?
“Người đã giúp ta lo tang sự, ta không thể phản bội. Xin nương nương thứ lỗi.”
Heebin ngồi phịch xuống, ánh mắt ngơ ngác, rõ ràng không ngờ tới lời ấy. Nàng cứ thế thất thần nhìn xa xăm, rồi khóc nức nở, cả thân người run rẩy. Ngay cả lúc khóc, nàng vẫn xinh đẹp lạ lùng. Còn ta, chỉ biết yếu ớt ngước nhìn nàng qua đôi mắt phủ máu. Đầu đau, máu ra không ngừng khiến ta không trụ nổi.
“Một tiện nhân như ngươi dám đem chuyện mất cha mẹ ra so với bản cung sao?!”
Tiếng hét chói tai xé rách không gian. Ánh mắt từng yếu đuối giờ lại ánh lên nọc độc, giọng nàng càng thêm sắc lạnh, như muốn đâm thủng tim gan.
“Cẩu nô thấp hèn! Dù ngươi có mang thể hương của hoàng đế thì cũng không được phép coi mình ngang hàng với bản cung! Ngươi thật sự muốn chết hay sao?!”
Giá như thật sự ngang hàng. Nếu là như thế, ta đã không quỳ rạp dưới chân nàng mà đổ máu thế này. Một sủng phi mang thể hương của hoàng đế sao có thể chịu nhục trước mặt các phi tần khác?
Heebin gào gì đó, nhưng đầu ta bắt đầu không nghe rõ. Âm thanh mơ hồ, những đòn roi đổ lên thân thể cũng chỉ như gió thoảng. Mọi thứ mờ nhạt như ta đang bị bọc trong chăn dày. Ta hiểu – do mất máu quá nhiều, cảm giác đã tê dại. Nếu cứ thế này, chắc chắn ta sẽ chết vì mất máu. Nếu còn muốn sống, ta phải cầu xin, nhưng thân thể chẳng nhúc nhích nổi. Chỉ có thể cuộn người lại mà chịu đựng. Trước mắt ta là vũng máu đỏ sẫm loang khắp nền đất.
Chết thế này, có khi lại là một sự giải thoát. Máu mất quá nhiều khiến ta không còn cảm xúc, chỉ có cái lạnh là đau đớn và sắc bén. Nhưng cũng không quá khổ sở. Nếu ta chết, liệu sẽ có ai trả thù cho ta? Hoàng thượng sẽ phản ứng ra sao khi biết sủng phi giết chết ta? Có khi chỉ cười nhạt khen Heebin cũng nên. “Tên nô tài hỗn xược bị giết, cũng đáng đời” – biết đâu lại là vậy.
“Lúc trước ngẩng đầu đáp trả, giờ thì câm như hến là sao?!”
Một cung nữ thân cận kéo tóc ta giật ngược đầu lên theo tiếng hét của Heebin. Máu từ trán văng thành vệt, vẽ nên đường cong kỳ quái. Ta ngây người nhìn dòng máu đỏ sẫm, trôi chậm một cách kỳ lạ, lòng dấy lên một cảm giác khó gọi thành tên.
Trước khi trở thành dân khai hoang, phụ thân từng bảo rằng ta là một thợ săn có tay nghề điêu luyện. Trước khi phát hiện dị năng, ta từng đủ sức bắt cả chúa tể sơn lâm, nhưng kể từ khi trở thành âm nhân, ta đánh mất cả kỹ nghệ lẫn thể lực, trở thành kẻ vô dụng. Người thường than rằng thật uổng phí biết bao. Có lẽ vì thế, dù ký ức thời chưa phát hiện dị năng rất mờ nhạt, lòng ta thỉnh thoảng vẫn bồn chồn, như thể nơi ngực có thứ gì đang cuộn trào. Ta quen với việc thấy máu, và có thể chuẩn xác tự chẩn đoán thương thế mỗi khi bị thương.
Sát ý sôi sục.
Chỉ cần giết sạch là được chứ gì? Heebin và lũ cung nhân xung quanh đều đang lơi lỏng cảnh giác. Nếu ta lao đến, đâm dao vào cổ Heebin, cảnh tượng hẳn sẽ rất đáng xem. Nếu tin ta giết Heebin truyền tới tai hoàng đế, sắc mặt ngài sẽ thay đổi thế nào? Hoảng hốt, bi ai, hay phẫn nộ? Hay chỉ thản nhiên gật đầu, bảo đã rõ? Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến ta bật cười, tiếng cổ rung rung khiến bầu không khí xung quanh lập tức trầm mặc.
“Có, có lẽ nó phát điên rồi.”
Trước mắt nhuốm đỏ bởi máu, nhưng ta vẫn có thể thấy rõ sắc mặt tái nhợt của Heebin. Bị ta nhạo báng mà nhất thời hành động thiếu suy nghĩ, nhưng khi thấy ta chảy máu và có hành động kỳ quái, nàng dường như đã sợ hãi thật sự. Khi ta cẩn thận quan sát chỗ yếu hại trên người nàng, sắc mặt Heebin càng trở nên trắng bệch. Có lẽ nàng đã nhận ra sát khí nơi ta, hoặc chỉ đơn giản là bị dọa cho kinh hãi.
Gia tộc ngoại đang nắm quyền thế của nàng đã lụn bại, thứ duy nhất nàng còn có thể dựa vào chính là tình cảm của hoàng đế. Nhưng lúc này trên người nàng lại chẳng lưu lại chút dấu vết nào của hoàng đế, trong khi cơ thể ta lại nồng đậm mùi hương của người. Ta tuy chỉ là nô lệ, nhưng tình cảnh hiện tại hẳn cũng khiến nàng cảm thấy khó xử.
Thật khiến người ta tò mò. Nàng có thực sự tin tưởng vào sự sủng ái của hoàng đế đến thế sao? Ta đến cả sự căm ghét của ngài dành cho mình còn không dám chắc, thì tình cảm yêu mến liệu có dễ khẳng định hơn thù hận hay không?
Khuôn mặt tái mét vì sợ hãi của Heebin lại trỗi dậy sát khí. Âm hương trào ra do lòng tự tôn bị tổn thương nặng nề. Âm nhân dù có mang cảm xúc cực đoan đến đâu, âm hương tỏa ra cũng không gây hại thực sự cho người khác. Rõ ràng rất khác với dương nhân, chỉ cần tâm trạng xấu là khí thế đã khiến người xung quanh run rẩy.