[NOVEL] Fever - Chương 46
Đọc duy nhất trên julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Nhà Ba CHỉ
46.
Đó là những lời Sahwon lẩm bẩm với Myeongha ngay khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, sau khi hắn kéo Myeongha vào phòng ngủ và ru anh vào giấc ngủ.
“Tôi chỉ là một thứ hèn mọn thôi, điều này là sự thật, nhưng ngài thì không phải. Đừng như vậy. Ngài đã không trói tôi lại và đánh đập tôi tả tơi, cũng không đá tôi, tôi cũng không bị thương. Ngài không thể trở thành Kang Jinsa với tôi được.”
Dưới bàn tay Myeongha, nắm đấm của Sahwon trắng bệch và co quắp lại. Sahwon lảo đảo lùi về phía sau nhưng Myeongha không buông tay. Hơi ấm từ anh khiến Sahwon bình tâm trở lại.
Khác với hơi ấm, bàn tay Myeongha rất thô ráp. Cũng có khá nhiều vết sẹo. Dưới ánh mặt trời, những vết sẹo nhạt màu hơn nổi bật so với phần còn lại. Ngay cả trong lúc tự trách mình, Sahwon vẫn hỏi về sự hiện diện đã khiến hắn bứt rứt suốt thời gian qua. Bàn tay bị Myeongha nắm lấy không hề cố rút ra.
“Kang Jinsa là cha của ngươi à?”
Dù Kang Jinsa không có ở đây, Myeongha vẫn co rúm người lại như thói quen và gật đầu một cách thận trọng.
“Đó cũng gọi là cha sao?”
“……”
“Muốn ta dạy cho một bài học không?”
Sahwon cảm thấy mình như một đứa trẻ đang cố đưa ra thứ gì đó để được chiều chuộng. Dưới bàn tay Myeongha, nắm đấm của Sahwon khẽ run lên. Chỉ cần xoay cổ tay một chút, Myeongha có thể nắm trọn bàn tay anh.
Anh vừa muốn làm thế, vừa biết mình không nên. Sahwon sợ phải chạm vào Myeongha. Dù đã sống mà không có nhu cầu, khát khao hay dục vọng nào, nhưng khi đêm xuống, anh lại thèm khát như kẻ mất trí. Dù vậy, anh cũng không muốn rời xa. Thật rối ren.
Chỉ với Myeongha, Sahwon không thể chắc chắn bất cứ điều gì. Khác hẳn với ánh mắt thẳng thắn mà Myeongha dành cho anh.
Có lẽ đây chính là điều Tả nghị chính mong muốn. Ông ta dùng Myeongha để lung lay Sahwon. Tại sao Ngô thượng cung lại chậm trễ thế này? Sahwon ước gì bà ta đến ngay và ép anh phải rời xa Myeongha. Dường như tự mình anh không thể làm được.
“Không sao đâu. Thần chỉ mong ngài không làm những việc như vậy.”
Myeongha từ chối khiến Sahwon bỗng thấy bồn chồn. Anh sợ cậu sẽ từ chối tất cả. Con bài anh đưa ra đã mất hết sức mạnh ngay khi Myeongha khước từ.
“Vậy ta nên làm gì đây?”
“Chỉ cần ngủ ngon, ăn uống đầy đủ…”
“Hừ.”
Sahwon bật cười gượng gạo. Đó là lời khuyên mà ngay cả Ngô thượng cung cũng không dành cho anh từ khi lên bảy.
“Được rồi, vậy ta sẽ tặng con một món quà hữu ích thay vì trừng phạt kẻ xa xôi. Myeongha, con muốn một thanh kiếm không?”
“Sao ngài cứ muốn cho thần thứ gì đó vậy?”
“Vậy tại sao con cứ từ chối mọi thứ?”
“Toàn đưa cho tôi những thứ vô dụng…”
“Tại sao lại vô dụng? Cầm lấy con dao này, nếu đêm nay tôi… định làm gì đó với cậu thì cứ đâm.”
“Tôi ư? Đâm ngài ư?”
Giọng của Myeongha bật lên cao vút như đang nhảy dây.
“Chỉ cần không giết chết là được.”
Sahwon nuốt khan một ngụm nước bọt, xoay cổ tay rồi đặt lòng bàn tay mình lên trên bàn tay Myeongha. Sau đó, anh kéo tay Myeongha chỉ vào vùng dưới xương đòn của mình. Tiếp theo là mặt trước cánh tay, rồi đến hông và vùng trên xương chậu.
“Những chỗ này dù có chém hay đâm cũng không chết được.”
Cổ tay Myeongha nắm dưới tay Sahwon run rẩy mỗi khi chạm vào xương đòn, cánh tay, hông và xương chậu. Nhìn thấy cậu không thể ngẩng đầu lên, Sahwon lại càng thấy khát…
Đột nhiên, Sahwon cảm nhận được hơi nóng bốc lên ở thái dương. Giật mình, anh buông tay Myeongha như vừa bị bỏng. Trong chớp mắt, ống tay áo Myeongha xộc xệch, để lộ cổ tay rồi lại che khuất. Chỉ trong tích tắc, nhưng Sahwon đã thấy rõ. Những vết hằn in rõ ràng trên da.
Thằng điên.
Sahwon lại một lần nữa ghê tởm chính mình. Đột ngột quay lưng lại với Myeongha, anh nằm xuống và kéo chăn trùm kín đầu.
“Tôi cần nghỉ một chút.”
Không gian yên ắng như nồi nước sôi im ỉm. Dù là đại quân đi nữa, nếu cư xử kiểu này cũng đủ khiến người ta chán, thế mà Myeongha chẳng hề kêu ca. Tiếng động nhẹ khi cậu đứng dậy khiến Sahwon cảm thấy một nỗi cô đơn kỳ lạ, như có ngọn gió lạnh thổi qua ngực.
“Ra ngoài gọi ai đó vào đây cho tôi.”
Myeongha đang đứng dậy bỗng khựng lại. Nếu có việc cần làm, cứ sai bảo cậu cũng được, vậy mà lại phải tìm người khác. Myeongha cúi đầu gật nhẹ, tay xoa xoa cổ tay vừa bị Sahwon nắm. Dù biết Sahwon đang quay lưng, chẳng thể nào thấy được.
Như đã nói, trên sàn có Yeong-uk. Myeong-ha hạ giọng gọi anh ta vì để ý đến Sahwon.
“Tiểu chúa đang tìm ngài.”
“Ừ.”
Có vẻ như đang buồn ngủ, mắt anh nhắm một nửa. Cũng phải thôi. Myeong-ha biết đêm qua hầu như không ai ngủ ngon.