[NOVEL] Fever - Chương 43
Đọc duy nhất trên julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Nhà Ba CHỉ
43.
Gilsu bật cười. Myeong-ha cảm thấy mặt mình nóng bừng. Người hầu già cũng tránh ánh nhìn. Ông ta đã nghe về chuyện xảy ra đêm qua. Sahwon bế Myeong-ha lên trước mặt mọi người, còn Myeong-ha thì vội vàng kết thúc mọi chuyện bằng một cái ôm vụng về và nụ hôn ngượng ngùng.
Nhưng Myeong-ha không nghĩ đó là công lao của mình. Chỉ là tính khí thất thường của Sahwon đã khiến tình hình trở nên có lợi mà thôi. Dù không chắc cái gọi là “tình hình có lợi” đó có áp dụng cho cả Myeong-ha hay không.
“Không đâu. Chính là nhờ anh đến mà anh Seopgyun đã không trở thành hoạn quan đấy.”
Gilsu lắp bắp nói, vẫn còn sợ hãi sau suýt nữa thì trở thành tàn phế vĩnh viễn và những hành động điên cuồng liên tiếp của Sahwon. Lúc này, không chỉ anh ta mà tất cả gia nhân chắc chắn đều nghĩ vậy! Họ đều tin chắc rằng Myeong-ha sẽ giúp được. Gilsu tự thuyết phục bản thân một cách mạnh mẽ.
Không hẳn là sai. Bằng chứng là dù mơ hồ đoán được Gilsu sẽ nói gì, thái giám Yang vẫn đưa Myeong-ha đến đây, và người hầu già ngồi cùng cũng không ngắt lời Gilsu.
“Tôi…”
“Xin hãy cứu chúng tôi. Hả? Không, xin hãy cứu tôi.”
Gilsu van nài. Người hầu già thở dài ngao ngán.
“Được rồi.”
Myeong-ha không tin lời Gilsu. Dù có anh ở đó, Sahwon cũng sẽ không thay đổi. Cùng lắm thì anh chỉ là vết bẩn còn sót lại mà thôi.
Nhưng dù Gijo không nhờ vả, nếu Myeongha bảo Sahwon ở lại thì cậu sẽ ở bên cho đến khi bị đuổi đi. Gijo cũng đã nói rồi. Myeongha và cậu giờ đã cùng chung thuyền. Cha ruột – quan Giáng Jinsa – đã bán Myeongha cho phủ Đại Quân, vậy nên Myeongha là người của Đại Quân phủ, là tài sản của Đại Quân.
Đúng vậy. Myeongha không còn nơi nào để trở về.
“Tôi hiểu rồi, yên tâm đi.”
Dù bản thân cũng chẳng thể an lòng, Myeongha lẩm bẩm.
Khi bước xuống thềm, lão nô tì đã gặp trong phòng lúc nãy tiến lại gần.
“Này.”
“Dạ.”
“Hãy thông cảm cho Gijo. Thằng bé còn trẻ người non dạ.”
“Tôi không hề giận đâu. Tôi hiểu rất rõ.”
“Lời của Gijo cũng không hoàn toàn sai… Cả việc Gijo không thành tàn phế, lẫn việc Seopgyun không bị hoạn đều là nhờ cậu kịp thời ra tay.”
“Tất cả chỉ là trùng hợp thôi, cụ ạ.”
“Ừ. Cứ cho là trùng hợp đi, nhưng vận may cũng chỉ kéo dài được ba lần thôi.”
Lão nô tì lẩm bẩm vô trách nhiệm rồi tặc lưỡi chép miệng. Xong, lão quay trở lại phòng.
Đứng trên hiên nhìn ra ngoài, có thể dễ dàng quan sát toàn bộ sân hành lang rộng lớn. Bởi tất cả các tòa nhà trong Đại Quân phủ đều được xây trên nền cao. Nhờ vậy, Myeongha có thể nhìn thấy rõ Yeonguk bước ra từ góc sân hành lang, cùng Sahwon đang đối diện với hắn.
Sahwon cũng vậy. Nhận ra ánh mắt chằm chằm của Myeongha, Sahwon vô thức ngẩng đầu lên. Ánh nhìn của hai người chạm nhau giữa không trung. Bỗng Sahwon nhíu mày, liếc Yeonguk một cái đầy giận dữ.
“Tôi không biết chuyện này.”
Không phải Yeong-uk không biết Myeong-ha đang ở đây. Sahwon quay người, ánh mắt đầy bực bội nhìn chằm chằm vào gã đàn ông chẳng buồn tốn chút công sức giả vờ nào.
“Thiếu gia, thà như vậy còn hơn. Đứa bé đó nên biết trước điều này.”
Yeong-uk ngăn Sahwon lại, rồi gật đầu ra hiệu cho Myeong-ha.
Myeong-ha dán mắt vào dáng vẻ của Sahwon như bị hút chặt, mãi sau mới bước xuống. Vội vàng đến mức đi giày ngược mà không hay. Mũi giày quay ra sau, bước đi chắc hẳn rất khó chịu, nhưng có vẻ cậu không nhận ra. Chỉ quan tâm đến Sahwon, duy nhất chỉ mình anh.
“Giày.”
Sahwon lẩm bẩm giọng nghẹn ngào. Myeong-ha bước đến sát bên, ngơ ngác hỏi: “Dạ?”
“Giày. Cậu đi ngược rồi.”
“À…”
Myeong-ha lập tức cởi giày, xoay lại. Bàn chân trần không mang vớ đạp lên nền đất lạnh buốt. Từ lâu Sahwon đã nhận ra, cậu chẳng hề có chút ý thức bảo vệ bản thân.
Sahwon cũng thấy tình trạng phần gáy bên trong cổ áo mà Yeong-uk từng thấy. Kẻ gây ra chuyện này cắn chặt môi dưới, quay mặt đi. Yeong-uk đưa mắt nhìn nắm đấm của Sahwon siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch bên trong tay áo.
“Thiếu gia, biết trước vẫn hơn là vô tình đối mặt. Nếu Myeong-ha lỡ phạm sai lầm thì sao?”
“Ý ngài là sao ạ?”
Myeong-ha điều chỉnh lại giày, đứng thẳng người. Yeong-uk gật đầu.
“Tể tướng Tả đang đến. Danh nghĩa là thăm cậu, người được ông yêu quý như cháu gái…”
Ánh mắt Yeong-uk từ Myeong-ha lướt sang Sahwon. Myeong-ha cũng dõi theo hướng ấy. Khi chạm phải vẻ lạnh lùng nơi khóe mắt Sahwon, cậu bất giác nuốt một hơi thừa.
Dù không hiểu rõ lắm nhưng Myeongha cũng biết rằng Le Sahwon ban đêm khác xa với vẻ ngoài tỉnh táo thường ngày. Những chuyện xảy ra mà Sahwon không mong muốn, sự việc đêm qua rõ ràng là một sai lầm trái ngược hoàn toàn với ý muốn của anh.
Myeongha thấu hiểu sâu sắc vẻ lạnh nhạt của Sahwon. Chắc là ngài muốn quên đi chuyện đêm qua. Nghĩ vậy, một mặt anh cảm thấy nhẹ nhõm, mặt khác lại đau lòng.
“Nếu ngài tỏ ra âu yếm thân mật, Tả nghị chính cũng sẽ yên tâm.”
“Phải tỏ ra âu yếm sao?”
“Cần phải biết nương theo ý hắn, dù chỉ một chút. Dù bằng cách nào, nếu ngài thể hiện rằng mình không đề phòng Myeongha, Tả nghị chính sẽ mất cảnh giác, dù chỉ chút ít.”
“Vậy nhất định phải dùng cách đó sao?”
Giọng lạnh lùng của Sahwon khiến lòng Myeongha nhói đau. Anh không muốn gây thêm phiền phức cho người đã ghét bỏ mình đến thế, nên đã chủ động lên tiếng trước.
“Tôi không sao! Tôi sẽ tự xoay xở.”
“Ngươi định nói gì?”
Sahwon quay đầu nhìn Myeongha. Không phải anh định nói vậy, nhưng cứ như đang tra hỏi. Thấy Myeongha co rúm vai, Sahwon chép miệng “tsk” một tiếng.
“Định nói gì? Rằng đại quân đã mất trí, hành động chẳng khác gì đồ tể?”
À, không nên như thế này.
Sahwon muốn cắn đứt lưỡi mình ngay lập tức. Nhưng dù mặt trời đã lên cao, lòng anh vẫn cuồng loạn như thể trăng đã mọc, chẳng thể kiểm soát nổi.