[NOVEL] Fever - Chương 36
Đọc duy nhất trên julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Nhà Ba CHỉ
36.
Chỉ cần được ở bên cạnh, dù là hình dạng nào cũng được. Chàng có thể sử dụng ta thế nào tùy ý. Và ta, ta sẽ tận hưởng sự dịu dàng của Sahwon.
Thật ích kỷ, thật tầm thường, thật đen tối. Không muốn lộ ra những toan tính này, Myeongha ôm chặt Sahwon hơn.
Được ngài dịu dàng đối đãi thật tuyệt! Ngoài Sahwon, còn ai ôm ta như thế này chứ? Chẳng có ai cả. Myeongha nóng bừng cả lưng, mồ hôi túa ra như trẻ con, thì thầm:
“Tôi… tôi sẽ không sợ ngài đâu. Tôi sẽ ở bên ngài.”
Đứng từ góc nhìn của Sahwon, cảnh tượng này thật buồn cười. Rõ ràng là Myeongha đang kích động như một con thú non lần đầu động dục. Liệu chàng có hiểu mình đang nói gì không?
Thế nhưng, lời nói vô nghĩa của Myeongha lại ngọt ngào đến lạ. Sahwon vốn ghét cay ghét đắng những kẻ nịnh hót, xu nịnh, rỗng tuếch như kẹo đậu phộng lắc lư hòn dái, thế mà giờ lại lắng nghe từng lời của Myeongha. Chàng muốn tạm thời để mình bị lừa gạt.
Đáng lẽ phải là kẻ do Tả nghị chính phái đến…
“Em hỏi anh đã ăn cơm chưa mà nghe cứ như đang đòi nấu cơm cho anh vậy.”
Nội dung thì có vẻ cộc lốc nhưng giọng điệu lại không như vậy. Sahwon từ từ cởi áo khoác của Myeongha.
“Chỉ đứng bên cạnh thôi thì anh không chịu được.”
“Vậy thì sao ạ?”
Không biết có phải thật sự không hiểu mà lại hỏi vậy không, Sahwon bật cười. Bàn tay luồn vào khe áo đang hé mở, vuốt ve bờ vai rồi ánh mắt ánh lên vẻ đầy ám muội.
“Hãy để anh chạm vào chỗ mà lũ đàn ông thô lỗ ở hành lang kia không được đụng đến.”
“Chỗ không được đụng đến ạ?”
“Lại giả vờ không biết nữa rồi. Là háng đấy. Có ai đã chạm vào chưa? Hãy nhớ lại xem có thằng nào dám đụng vào không. Nhớ kỹ và chính xác thì tốt hơn đấy…”
Myeongha lắc đầu. Hành động phủ nhận dữ dội đã xoa dịu phần nào ý đồ đang dần xoắn xuýt trong lòng Sahwon. Sau khi cân nhắc xem Myeongha có nói dối hay không, Sahwon mỉm cười hài lòng.
“Ừ… tốt lắm. Đừng để người khác tùy tiện chạm vào em.”
Nhưng bản thân Sahwon cũng là “người khác” đối với Myeongha. Myeongha bối rối vì Sahwon đang đòi hỏi điều kỳ lạ. Có thể làm mọi thứ cho anh, thậm chí dâng cả mạng sống, nhưng để người khác chạm vào phần dưới thì vẫn hơi khó chịu.
Myeongha cảm nhận được sự dũng khí vừa trào dâng đã vội vã lụi tàn. Ý “ở bên cạnh” mà Myeongha nói mang nghĩa là bề tôi, nhưng rõ ràng Sahwon đã hiểu theo cách khác. Dù Myeongha có không biết gì đi nữa thì cũng hiểu rằng bậc quân tử không mân mê háng của trung thần.
“Không thích à?”
“Sao ngài lại muốn chạm vào chỗ đó của hạ thần?”
Myeongha thận trọng hỏi. Bàn tay đang vuốt ve vai chuyển xuống gáy khiến cậu cứ co rúm người lại.
“Bởi vì chúng ta là vợ chồng mà. Vợ chồng vốn dĩ lúc rảnh rỗi là sờ mó chỗ đó.”
Đó là chuyện hoang đường không đáng một xu. Nếu một cặp vợ chồng thực sự nghe thấy, họ sẽ phẫn nộ đến mức nhảy dựng lên, kêu gào đòi công lý và ngất xỉu vì bị đem ra so sánh với những thứ đó. Họ chưa từng chia sẻ chén rượu hợp cẩn, chỉ khoác lên nhau tấm váy, nhưng ai cũng biết rõ Myeongha là đàn ông. Thế mà Sahwon lại giở trò đồi bại với cậu.
Nhưng dù không được học hành, Myeongha không phải kẻ ngốc.
“Ý em khi nói sẽ dâng hiến tất cả… là ý em nguyện hiến dâng mạng sống…”
“Ta là ai mà ngươi phải làm thế?”
Dù đã đặt cả sinh mạng vào lời nói, câu trả lời của Sahwon vẫn lạnh nhạt.
“Ta là gì của ngươi mà ngươi phải hiến mạng?”
“Bởi em đã quyết tâm hết lòng phụng sự ngài… Dù là kẻ hèn mọn, kẻ trông mộ hay con riêng, em cũng hiểu thế nào là lòng trung thành.”
“Ta không cần lòng trung của ngươi.”
“…”
“Ta không mong đợi gì ở ngươi cả.”
“…”
“Được rồi, vậy nếu ta muốn sờ cái của quý của Myeongha – kẻ hèn mọn, kẻ trông mộ, con riêng – thì phải làm sao?”
Myeongha cũng không biết nữa. Cậu chỉ hiểu những gì nghe lỏm được. Vì chẳng ai dạy cậu cả. Ngay cả những lời vừa nói cũng chỉ là bắt chước lời lảm nhảm của ông Tú tài Kang.
Myeongha chẳng có gì ngoài sự dịu dàng, cậu ban phát nó một cách rẻ rúng mà không biết đó có phải là yêu thương. Cậu sẽ không nhận ra mình muốn trao tình yêu cho Sahwon. Vì Sahwon lúc này cũng không hiểu điều đó. Những gì Sahwon biết bây giờ chỉ là dục vọng, khát khao, dâm niệm. Ngoài sự nhục dục, chẳng còn gì.
“Vậy… ngài chỉ muốn chạm vào chỗ này thôi ạ? Đó là tất cả những gì ngài muốn ở em?”
Trước câu hỏi thận trọng, Sahwon mím chặt môi. Anh lặng lẽ đảo mắt nhìn khuôn mặt Myeongha rồi đột ngột rời khỏi cậu.
“Không ngờ cậu lại có tài phá hỏng tâm trạng người khác như vậy.”
Rồi Sahwon bước nhanh ra khỏi phòng.
Trên lưng trần của Myeongha bị bỏ lại, một nụ hoa nữa đã đâm chồi. Những cành hoa giờ đã mọc dài kín cả lưng chàng, từng bông to lớn. Khi nở rộ, chúng sẽ phủ kín cả lưng Myeongha.
Từ nụ hoa mới nhú, một luồng gió như tiếng cười khúc khích thoát ra, lẽo đẽo đuổi theo Sahwon vừa rời đi. Nó lượn quanh chân Sahwon, luồn lên bắp chân, trèo lên đùi săn chắc, vòng qua eo, quấn quanh vai rồi chui tọt vào tai.
*