[NOVEL] Fever - Chương 3
Đọc duy nhất trên julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Nhà Ba CHỉ
3.
Myeong bắt chước giọng điệu đậm chất nô bộc của Gae-tae – người hầu ngoài sân được lòng mọi người nhờ tính tình hiền lành, khác hẳn vẻ khô khan của quản gia. Cheongha bật cười khúc khích. Myeong thầm cảm thán, Cheongha lấp lánh như muối trắng tinh khiết.
“Em sẽ ghép tên của huynh và em để đặt. Xin chờ em tra cứu chữ Hán một chút.”
“Thiên tự văn đã học xong rồi à?”
“Thiên tự văn chỉ dành cho trẻ con thôi ạ! Em có thể đọc thông Tứ thư Tam kinh ngay lập tức!”
Vỗ ngực đầy tự hào, cậu bé tỏ ra vô cùng tự tin. Myeong bật cười. Cheongha của chúng ta thật thông minh làm sao.
Biết tên mình chẳng có ý nghĩa gì, Myeong vô cùng vui sướng khi nghe Cheongha muốn tìm chữ đẹp đặt cho mình. Con chữ đặt cho chú sóc kia sẽ trở thành tên của chính mình. Myeong nôn nao chờ đợi tháng tới.
“Cheongha doryeonnim! Ngài đang ở đâu vậy? Đến giờ học rồi ạ!”
Cheongha nhíu đôi lông mày thanh tú một cách chẳng chút trẻ con, rồi bất ngờ ưỡn ngực tự hào tuyên bố:
“Em nhất định sẽ đỗ trạng nguyên, rồi đưa hyung rời khỏi nơi này.”
Tại sao nhất định phải đưa Myeongha đi khỏi đây? Liệu Cheongha có hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói đó không?
Myeongha chẳng quan tâm Cheongha nghĩ gì về hoàn cảnh của mình. Chỉ cần nghe cậu nói sẽ không quên mình, dù sau này có bị lãng quên thật sự, Myeongha cũng không quá đau lòng.
Đứa em trai cùng cha khác mẹ đáng yêu ấy cứ ngoái lại liên tục vẫy bàn tay nhỏ xíu như lá phong non về phía Myeongha. Myeongha cũng nắm chặt túi lương thực cho đến khi bóng Cheongha khuất hẳn. Như chú sóc giấu hạt dẻ trong túi má, bàn tay nắm túi thật chắc.
“Myeongha, có phải mày đấy không.”
Myeongha mải mê nghe Cheongha líu lo, mải ngắm vẻ đáng yêu đáng trân trọng của cậu, nên không nhận ra có người đang đợi họ kết thúc cuộc trò chuyện. Vì thế, tiếng gọi bất ngờ khiến chàng giật mình.
Chủ nhân giọng nói đương nhiên là Jinsa Kang. Ông gọi Myeongha bằng giọng trầm đục đặc trưng. Đứng trong hiên nhà nơi Cheongha vừa kéo Myeongha ra, vuốt chòm râu mà chẳng thèm liếc mắt nhìn, phong thái của Jinsa Kang thật uy nghiêm.
Myeongha lưỡng lự tiến lại gần Jinsa Kang. Chàng lo lắng không biết gió chiều nào khiến ông ta gọi tên mình.
“Ta có chuyện muốn nói nên gọi mày đến. Lại đây.”
Gang Jinsa đối xử với Myeongha ân cần hơn thường lệ. Myeongha bối rối không biết có nên tin vào sự ân cần này hay không. Cậu chỉ biết khép nép khoanh tay trước ngực, cúi đầu như một tên nô bộc, dõi theo gót giày họ Thái của Gang Jinsa mà bước từng bước chậm rãi.
Dù không dám mong đợi, nhưng cha vẫn là cha. Tất cả người lớn mà Myeongha từng biết đều lạnh lùng và tàn nhẫn. Từ nhỏ, cậu đã lớn lên mà không nhận được chút tình thương nào. Trái tim khô cằn của cậu bỗng rung động trước giọng điệu âu yếm dù vụng về của Gang Jinsa. Như mầm non chớm nở, hy vọng cứ thế lớn dần, dù cậu cố gạt đi.
Gang Jinsa ngồi xuống hiên nhà. Ông không bảo Myeongha ngồi cạnh. Myeongha cũng chẳng dám mong đến thế.
“Ta chưa từng dùng bữa với ngươi. Hôm nay hãy ăn tối cùng ta rồi về.”
Myeongha vốn không dám nghĩ tới chuyện được ngồi cạnh, huống chi là ăn cùng. Nghe vậy, mắt cậu mở to như đèn lồng. Vừa ngạc nhiên, vừa thấy trái tim mình bất chấp mọi nỗ lực kìm nén, cứ rung động không thôi. Myeongha dè dặt hỏi lại:
“Ngài… ngài bảo cùng các nô bộc ạ?”
Gang Jinsa quay đầu sang bên. Không thể đoán được biểu cảm của ông. Sau một lúc im lặng, ông lên tiếng:
“Không. Ý ta là ăn cùng ta.”
Trời ơi, thật sao?
Myeongha tưởng chừng ngã ngửa ra sau. Như thể trời cao cuối cùng cũng nghe thấy những lời cầu khẩn bấy lâu chưa được đáp, hôm nay mọi chuyện đều suôn sẻ. Từ túi lương thực đầy ắp, cuộc trò chuyện với Cheongha, chữ Hán Cheongha sẽ viết cho, đến cả bữa ăn cùng Gang Jinsa.
Dù đã qua tuổi đôi mươi nhưng vẫn nghe tiếng chê bai là đầu tóc rối bù, chẳng bao giờ chú ý chải chuốt, lại quá tuổi kết hôn đến mức chẳng ai thèm coi là người nữa, thế mà không hiểu sao hôm nay Gangsinsa lại đột nhiên thay đổi thái độ, khiến cả trời đất như đảo lộn.
Myeongha nắm chặt vạt áo, bàn tay run rẩy.
“Ừ. Vậy em đi tắm rửa chút đã. Một lát nữa gặp lại.”
Gangsinsa – kẻ dù chỉ đỗ qua kỳ thi hương nhưng tự phụ chẳng kém gì quan đại thần – đứng dậy mà Myeongha chẳng dám ngẩng mặt nhìn. Cậu cúi rạp người, trán chạm đầu gối, lạy ba lần dù Gangsinsa có thấy hay không.
Khi ngẩng đầu lên, mặt Myeongha đỏ bừng. Cậu hít một hơi thật sâu, nhún vai rồi thở ra.
“Biết đâu… ngài sẽ gọi mình vào đây!”
Chẳng phải làm đầy tớ, cũng chẳng được nhận làm con, nhưng chỉ với giấc mơ tầm thường được cùng chung sân, Myeongha đã thấy lòng tràn ngập hạnh phúc. Cậu lẩm bẩm rồi quay gót.
Dù tắm nước lạnh đi nữa, với tâm trạng này, ngay cả dòng nước đá cũng sẽ ấm áp như nước nóng trên sàn đá.