[NOVEL] Fever - Chương 29
Đọc duy nhất trên julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Nhà Ba CHỉ
29.
Phát hiện Myeongha đứng một mình, cúi đầu nhíu mày khó chịu, Soonseom hỏi dò:
“Mày có thấy một vị quan nào ở đây không? Râu bóng loáng ấy.”
Myeongha chỉ về phía sau bằng ngón tay rũ rượi. Sunseom định lao về phía đó ngay lập tức nhưng lại liếc nhìn Myeongha.
Không hiểu cậu ta đã nghe gì mà hồn xiêu phách lạc đến thế. Nhìn cậu lúc này, khó có thể tin rằng đây là người do Tả nghị chính phái đến, trông hiền lành quá.
Nhưng mà, đánh giá qua vẻ bề ngoài là chuyện chỉ có kẻ ngốc mới làm. Ngay cả Tả nghị chính nhìn bề ngoài cũng thanh liêm trong sạch biết bao. Sunseom lắc đầu ngao ngán.
*
Myeongha phù phù thổi vào bàn tay rồi dụi mắt. Đôi chân được ủ ấm trong đôi tất bông. Dù chỉ là một lớp nhưng ấm áp đến lạ, Myeongha lần đầu biết điều này.
Thực ra, từ khi đến đây, cậu đã biết thêm nhiều điều mới. Với trái tim trơ trẽn vô liêm sỉ, Myeongha ước rằng mình có thể chết ở đây. Cậu không muốn rời đi. Dù sao sống cũng khó có cơ hội gặp lại Cheongha, vậy chi bằng…
“Này! Cậu!”
O Sang-gung bước từng bước dứt khoát về phía Myeongha. Bà ta đi vòng quanh cậu, xem xét kỹ lưỡng.
“Cậu đã gặ Gim Yi-chan chưa?”
Vì phủ đại quân hầu như không có người lạ vào, nên nếu O Sang-gung hỏi thăm ai đó không phải người trong phủ thì chỉ có thể là hắn ta. Myeongha nhớ lại vị quan háo sắc đó, cau mày.
“Vâng.”
Như thể không ngờ Myeongha lại trả lời thẳng thắn, đôi mắt O Sang-gung hẹp lại.
“Hắn nói gì?”
“Bảo con phải biết giữ mình ạ.”
“Giữ mình?”
“Con cũng không hiểu ý ngài ấy lắm.”
“Nếu dám nói dối, ta sẽ cho cậu một trận nhớ đời. Đừng bao giờ dám mơ đến chuyện liên lạc với ai bên ngoài. Mọi con mắt ở đây đều sẽ theo dõi cậu.”
Oh Thượng Cung như muốn dọa cho cậu biết sợ trước.
Nhưng Myeong-ha không cần phải bịa đặt quá khứ. Thế giới của cậu vốn đã quá nhỏ bé, nếu có nói dối cũng sẽ bị lộ ngay. Cậu chẳng có ai để liên lạc. Trước khi đến đây, Myeong-ha thậm chí không biết ai đã đưa mình đến phủ Đại Quân.
Nếu biết chẳng ai tìm kiếm Myeong-ha, Oh Thượng Cung chắc sẽ thất vọng. Có lẽ bà ta sẽ tức giận nghĩ rằng Tả Nghị Chính khinh thường Đại Quân nên mới gửi một kẻ ngốc nghếch như thế này.
“Điện hạ hiện đang nhàn rỗi, sẽ thường xuyên tìm ngươi. Ngài rõ ràng coi ngươi như trò giải trí mới, nên hãy biết điều mà tiếp đón, nhưng phải nhớ thân phận của mình, tuyệt đối không được vượt quá giới hạn.”
“Vâng.”
Người mà Oh Thượng Cung thực sự lo lắng không phải Myeong-ha mà là Sahwon. Nhưng bà ta không dám thẳng thừng bảo Sahwon giữ khoảng cách, nên mới dọa Myeong-ha. Myeong-ha là kẻ có thể đuổi đi bất cứ lúc nào, nhưng Sahwon đâu phải người sẽ nghe theo ý muốn của Oh Thượng Cung.
Dù sao thì, cái hoa văn trên lưng kia rốt cuộc là gì? Bà ta muốn xóa sạch nó đi, nhưng lại ngại hành động bừa bãi.
Dù biết Trương Đạo Sư vốn là kẻ lang bạt khắp nơi, sống tùy hứng, nhưng lần này ông ta lại đặc biệt chậm trễ. Có lẽ phải tự mình lên núi tìm ông ta lần cuối. Nét mặt Oh Thượng Cung trở nên quyết liệt.
Chìm đắm trong suy nghĩ, Oh Thượng Cung nhanh chóng quên bẵng sự tồn tại của Myeong-ha. Myeong-ha nhìn theo bóng lưng đang rời xa mình của bà ta, rồi siết chặt tay vào cán chổi.
Rả rả, những bông tuyết khách dường như sắp ngừng rơi nhưng vẫn cứ lất phất. Những đám mây cũng lười nhác ngồi ì một chỗ, chẳng buồn nhúc nhích. Hôm nay, mặt trời lại sớm nghiêng về phía tây. Có lẽ do tâm trạng, nhưng Myeongha cảm thấy kể từ khi chàng đến phủ Đại Quân, những ngày u ám cứ kéo dài triền miên.
*
Khi Myeongha trở về biệt đường nơi mình tạm trú, đám gia nhân ở hành lang đang tụ tập trong góc sân lõm, nhóm lửa sưởi ấm. Họ liếc nhìn Myeongha với vẻ mặt lạnh nhạt rồi lại dán mắt vào ngọn lửa. Dường như họ đang bận rộn chờ đợi điều gì đó.
Gilswe cũng nằm trong số đó, hắn do dự không biết nên giả vờ không thấy Myeongha hay không, cuối cùng bật ra: “Ê này! Mấy đứa nhà quê như nhau cả thôi!” rồi vẫy tay gọi Myeongha.
Bàn tay dày như nắp nồi vẫy gọi, Myeongha ngập ngừng tiến lại gần. Họ đang cho những thanh củi khô vào hố đất lõm, đốt lửa to để nướng khoai lang.
“Được rồi!”
Tiếng thở dài khẽ, những gia nhân hành lang với vẻ mặt dữ tợn nhanh chóng lấy tuyết xung quanh dập lửa. Sau đó, họ bới tuyết ra, lấy từ trong hố những củ khoai lang vàng ươm, cháy xém, trông như chỉ cần chạm nhẹ là vỏ sẽ vỡ vụn.
“Mùa đông thì phải là khoai lang thôi.”
Gương mặt gã đàn ông nhe răng cười trông hung dữ. Nhưng kẻ có vẻ ngoài dữ tợn này lại có tính cách trái ngược hoàn toàn. Liếc nhìn Myeongha, hắn đột ngột đưa củ khoai lang đang cầm cho chàng.
Myeongha vội vàng đỡ lấy món quà được trao mà không một lời giải thích, chưa kịp nói lời cảm ơn thì gã đã cúi đầu xuống, bới lên một củ khoai to bằng nắm tay. Rồi hắn lại nhe răng cười. Nhìn kỹ thì thấy củ khoai này đã bị lấy đi, để lại một cái lỗ hổng lõm sâu.
Những gã to lớn ngồi co ro, nhai khoai lang từng miếng một.
“Tao thích chỗ này.”
Rồi bất ngờ, mỗi người buông một câu.
“Không đói bụng, lại còn nhiều đồ ăn vặt. Nếu phải ăn đòn như nhau, thà ở đây còn hơn.”
“Đúng đấy. Ma đói chết còn có sắc mặt tươi tắn. Bọn mình chắc cũng sẽ đẹp trai lắm.”
“Hay đấy. Bỏ hết đi, sống mà đít cọ đít thôi. Hả?”
Giọng điệu mỗi người một khác. Myeongha dùng răng cửa cạo từng miếng khoai nóng hổi, đảo mắt nhìn quanh.
Sau khi mỗi người nói một câu, ánh mắt đột nhiên đổ dồn về phía Myeongha. Họ nhai nhồm nhoàm, chằm chằm nhìn cậu, khiến Myeongha không thể không lên tiếng.
“Em cũng thích ở đây. Ngài… cũng là người tốt…”
Lúc nãy, cứ ai nói gì là liền có tiếng “ừ”, “đúng đấy”, “chuẩn”, “ờ”, “phải thế” vang lên, nhưng lời của Myeongha lại chẳng nhận được phản hồi nào.
“Tốt đấy.”
Mãi sau, người đầy tớ mới nhếch mép lên đáp.
“Là người tốt.”
Không khí trầm xuống nặng nề, Gilsu liếc mắt dò xét. Rồi cậu vỗ vỗ bàn tay dính bụi than, đứng phắt dậy, chống tay lên hông, húng hắng ho giả.
“Ái chà, thằng nhãi chưa mọc râu mà cũng đòi làm lớn.”
“Ừ nhỉ. Mày có lông ở chim chưa đấy?”
“Củ khoai đã to chưa?”
Vừa cười khúc khích trêu chọc, bọn đầy tớ vẫn dán mắt vào Gilsu. Gilsu trơ trơ trước mấy câu chuyện chim với lông, nhưng khi định mở miệng, mặt cậu lại đỏ bừng vì ngượng.
“Chính là em đây. Các anh.”
“Đúng rồi! Gijo của chúng ta!”
Mọi người vỗ tay rộn ràng bằng những bàn tay dày cộp, cùng cổ vũ cho Gijo