[NOVEL] Fever - Chương 21
Đọc duy nhất trên julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Nhà Ba CHỉ
21.
“Vẫn còn sợi dây vàng chứ?”
“Vẫn còn. Nhưng mà…!”
“Quấn dây vàng quanh người và dọn hết đồ kim loại đi… Đã trải qua nhiều lần rồi, đêm nay cũng sẽ vượt qua được thôi. Mỗi lần cậu ấy đều chịu đựng được mà.”
Gyesun gật đầu. Đêm qua cậu ấy đã chịu được nên đêm nay cũng sẽ ổn thôi – đó là niềm tin mong manh mà cô chỉ có thể trông cậy. Khi Gyesun đi ra, O Sang-gung úp mặt vào lòng bàn tay và thở dài.
Lời Gyesun nói hôm nay cơn đau dữ dội hơn khiến bà nghĩ có lẽ do tên khốn do Tả nghị chính phái tới. Nhưng vội kết luận thế còn sớm. Khi Sahwon mười sáu tuổi, còn kinh khủng hơn nhiều.
So với lúc đó, cơn điên cuồng đã dịu đi rõ rệt, nhưng O Sang-gung sợ rằng đó là do sức lực của Sahwon đã suy kiệt chứ không phải bệnh tình thuyên giảm. Nhìn cách nào cũng chẳng thấy có tin tốt lành nào cả.
O Sang-gung quay đầu lại khi nghe tiếng gọi. Môi Sahwon rách toạc, máu thấm ướt. Gương mặt ướt đẫm nước và mồ hôi trông thật tội nghiệp. Đôi lông mày nhíu lại để giữ lý trí, đôi mắt đỏ ngầu ướt nhẹp.
Sahwon luôn cắt móng tay mỗi ngày vì không muốn làm tổn thương ai. Đôi khi cắt quá sâu đến nỗi máu rỉ ra từ phần thịt dưới móng. O Sang-gung biết rõ nỗi tự ghét bản thân của Sahwon ngày càng trầm trọng, như thể những chiếc móng cứ thế mọc ngược vào trong.
Nhưng Sahwon là hy vọng của cả phủ Đại Quân. Vì thế, cậu phải chịu đựng. Không được gục ngã…
O Sang-gung lau đi lớp mủ trên người Sahwon đang giãy giụa. Thân hình săn chắc, cường tráng giờ đã được che kín. Sahwon chớp mắt liên tục. Ánh mắt cậu bồn chồn đảo quanh rồi lại quay về, như đang đuổi theo thứ gì đó.
“Điện hạ, chúng thần không sao. Đêm nay cũng chỉ như mọi khi thôi. Vì vậy, xin điện hạ hãy kiên cường.”
Sau khi lặp đi lặp lại lời động viên, O Sang-gung đứng dậy rời khỏi phòng. Cánh cửa bên ngoài khép lại, tiếng khóa lách cách vang lên. Không biết nỗi đau khi bị nhốt như thú hoang có tàn nhẫn đến mức nào.
O Sang-gung cúi gập người. Đôi vai run rẩy trong chốc lát. Tiếng thở nén “hự, hự” vang lên rồi tắt lịm. Khi đứng thẳng dậy, không một dấu vết nước mắt trên khuôn mặt lão.
Mặt trời lặn. Màn đêm màu chàm bắt đầu buông xuống.
*
Myeong hoảng hốt bám chặt vào cửa vì tiếng động đột ngột.
“Ơi!”
Bên ngoài, ổ khóa cũng giật mình theo, phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết.
“Gilsae à, có chuyện gì vậy!”
“Ê, đứng yên ở đây nhé.”
Gilsae bỏ chạy mà không giải thích gì. Myeongha lay cửa. Cánh cửa bị Gilsae chèn đũa dài vào để cố định, muốn mở ra chỉ còn cách đâm thủng giấy dán. Nhưng không dám làm thế. Myeongha chỉ biết lắc cái quai cửa.
Không có chỗ nào thủng trên giấy dán, nhưng tiếng gió xào xạc lay động tờ giấy vẫn vang lên. Nghe như tiếng nức nở. Hoặc cũng giống tiếng cười. Âm thanh khó chịu vừa khúc khích vừa cười nhạo lướt qua gáy và sống lưng Myeongha rồi trôi ra ngoài. Nghe tiếng đó, bỗng cảm thấy toàn thân rã rời. Myeongha đổ người về phía trước, mặt áp xuống sàn, tay vịn vào cửa.
“Ơ ơ. Lạ thật.”
Lưng nóng ran. Myeongha bật cười. Không phải vì vui mà vì thật sự bất ngờ. Đầu gối như tan chảy thành nước, không thể đứng dậy nổi. Hơn nữa, lưng bắt đầu nóng lên. Myeongha nhắm mắt rồi mở ra. Chẳng nghĩ được cách nào để thoát khỏi tình huống này, chỉ thấy lưng nóng bừng. Nóng quá. Tự nhiên nắm chặt vạt áo. Muốn cởi đồ ra…
“Gilsae, Gilsae à.”
Myeongha tưởng mình đang hét lên, nhưng không phải. Giọng cậu chỉ ríu rít như chim non.
“Gilsae, tiểu hạ.”
Tiếng gọi Gilsae đã thay đổi. Myeongha nhắm mắt lại. Lúc này, bỗng nhớ Sahwon da diết. Thật kỳ lạ. Muốn làm theo lời thầy bói Chaemi, cứ khư khư bên cạnh Sahwon. Quấn chân quấn tay…
“Hực.”
Myeongha bỗng mở to mắt. Tỉnh táo như vừa bị ai đó tát vào má. Khoảng trống trong đầu vừa còn mơ hồ giờ đã trống rỗng. Thay vì đôi chân mềm nhũn, cậu dùng lòng bàn tay đẩy người khỏi sàn nhà.
Phải trốn vào góc thôi. Phải dồn mình vào chỗ kẹt để không bị cơn xung động kỳ lạ cuốn đi. Myeongha co rúm người trong hỗn loạn.
Tiếng gió bên ngoài ngày càng rùng rợn. Lưng Myeongha dần nóng bừng, như có ai dí mỏ hàn vào. Sàn nhà uốn lượn quanh co. Ảo giác kỳ quái khiến tầm nhìn mờ đi. Cơ thể không đau đến mức không chịu nổi, nhưng cứ bồn chồn, xao xuyến lạ thường, và nóng bức.
Tiếng gió càng lúc càng dữ dội… Myeongha cố mở mắt đang nhòe đi.
Có ai đó ngoài cửa.
“Ai… ai đó?”
Myeongha hỏi. Không biết nói chuyện với thứ vô danh bên ngoài có phải sẽ gọi nó vào không.
Nhưng thứ bên ngoài không phải quái vật hung ác vô danh.
“Myeongha à.”
Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng. Âm thanh trầm ấm vang vọng kia chắc chắn là của Sahwon.
“Là… là ngài đó ư?”
“Myeongha, đúng là cậu ở đó rồi.”
Bóng người dài tiến lại gần. Hình như bóng ấy cúi người, áp trán vào cửa.
“Từ đây tỏa ra mùi hương thật quyến rũ. Ta đuổi theo và cuối cùng gặp được cậu đấy.”
Giọng nói chậm rãi mơ màng như người say. Myeongha khịt mũi. Trong phòng chẳng có mùi gì. Không ăn tối nên cũng chẳng phải mùi cơm.
“Là hương thơm từ cậu đấy.”
Myeongha lần này giơ tay lên ngửi mùi. Không có mùi gì cả.
“Tệ hạ, thần không ngửi thấy mùi gì.”
“Ra đây. Cùng kiểm tra nào, Myeongha.”
Việc không được mở cửa cũng là mệnh lệnh của Sahwon. Myeongha bối rối không biết nên tuân theo mệnh lệnh nào, liền dùng lưỡi làm ẩm môi. Vị tệ hạ đang ở ngoài kia có gì đó kỳ lạ. Thật kỳ lạ, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc tệ hạ đang đứng ngoài cửa là tim anh đã không ngừng rung động.
Myeongha đờ đẫn nhìn xuống dáng vẻ của mình. Áo ngủ đã bị xộc xệch một nửa, vẻ mặt đỏ bừng vì sốt.
“Không. Hiện tại thần không đủ tư cách để diện kiến. Dáng vẻ này không thể xuất hiện trước mặt tệ hạ.”
Thu mình vào góc, Myeongha lắc đầu. Giọng nói mơ màng của Sahwon nghe thật xa lạ.
Hơi thở Myeongha gấp gáp hơn. Cơn sốt vẫn thiêu đốt. Có lẽ một trong những người nhà Đại Quân phủ định dùng hơi nóng giết chết anh chăng. Lý trí Myeongha cũng mờ đi.
“Tệ hạ!”
Từ bên ngoài vang lên giọng của Suno. Nghe thấy giọng nói đó, Myeongha tỉnh táo trở lại. Giọng Sahwon đáp lời Suno nghe càng xa lạ hơn lúc nãy, như thể là một người khác.
Khi giọng nói hướng về phía anh lại thay đổi. Một lần nữa trở nên mềm mại, dịu dàng và quyến rũ.
“Có phải ngươi đang muốn chơi trốn tìm với ta không.”
“Không. Thật sự là thần không đủ tư cách diện kiến. Vả lại, tệ hạ, ban ngày ngài đã dặn thần không được mở cửa mà.”
“Ta sao?”