[NOVEL] Fever - Chương 19
Đọc duy nhất trên julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Nhà Ba CHỉ
19.
Myeong-ha gật đầu chậm rãi, chấp nhận sự thù địch của họ. Dù có giải thích hay thanh minh thế nào, trong mắt họ, Myeong-ha chỉ là tay sai của Tả nghị chính. Dù tạm tha mạng nhưng đối với gia nhân phủ đại quân, Myeong-ha vẫn là kẻ đáng ngờ.
“Tôi không nhận lệnh bỏ độc đâu. Nếu có lệnh ấy, tôi sẽ uống chính liều độc đó trước.”
“Ai mà chẳng nói được mấy lời hoa mỹ!”
Thượng cung Yang đặt khay xuống, vẫy tay tỏ ý không muốn nghe thêm. Hiểu rõ lập trường của bà, Myeong-ha lủi thủi bước ra ngoài. Đối với cậu, sự lạnh lùng còn quen thuộc hơn cả sự tử tế.
Myeong-ha chậm rãi đi ngược lại con đường vừa đi qua, bước chân nặng trĩu.
Khi còn là người trông coi mộ phần, công việc của Myeong-ha đã được định sẵn. Anh nhổ cỏ dại quanh mộ, bắt sâu bọ, kiểm tra xem đêm qua có lợn rừng hay hoẹc nào đi qua không. Anh sửa sang túp lều tồi tàn đến mức chẳng đáng gọi là nhà, rồi đi khắp núi kiểm tra xem có kẻ nào xâm nhập trộm cây thuốc quý hay vỏ cây không. Đó là công việc thường ngày của Myeong-ha.
Ngọn núi khá rộng, và dù công việc đã quen tay, mỗi mùa lại thêm việc mới nên ngày của Myeong-ha tuy ngắn nhưng luôn bận rộn. Nhưng giờ anh không còn là tiểu đồng ở hành lang hay phòng tắm của đại quân nữa. Chẳng phải bất cứ thứ gì, nên Myeong-ha không biết phải làm sao để giết thời gian dài dằng dặc.
“Myeong-ha.”
Đang phân vân không biết nên đến gặp đại quân hay xin việc dù bị người ta liếc xéo, thì Sahwon gọi anh. Myeong-ha vội chạy đến khi thấy Sahwon vẫy tay.
Đúng là giống chó thật.
Sahwon nhìn Myeong-ha chạy đến, đôi mắt híp lại nghĩ thầm.
Khác với đôi mắt dài như bị ai véo, Myeong-ha có đôi mắt rất to. Chỉ nhìn mắt thôi, trông anh như kẻ nhát gan luôn hoảng hốt. Đôi môi dày lúc nào cũng hơi hé mở càng khiến anh trông như vậy. Nhưng đôi lông mày rậm thẳng tắp như đường chéo và sống mũi cao khiến anh không hẳn giống một kẻ ngờ nghệch hiền lành.
Dù trông cậu ta dễ thương thật, nhưng ta không thể đoán được ý đồ thực sự của Tả Nghị chính khi cử Myeongha đến bên ta. Ta biết tiếng đồn rằng vì không giữ ai bên cạnh, nên có lẽ ta không ham mỹ nhân mà lại thích nam sắc. Nếu là người do Tả Nghị chính cử đến, dù là tiểu đồng hay nữ tỳ, ta đều tìm cớ đuổi đi hoặc thả tự do. Có lẽ vì thế mà hắn mới liều một phen đặt cược vào tin đồn vô că cứ đó chăng?
Dù là canh bạc đi nữa, nếu ý của Tả Nghị chính chỉ đơn giản là muốn Sahwon chìm đắm trong tửu sắc, chơi bời trác táng để đánh mất thanh danh, thì thật đáng thất vọng. Dù sao Sahwon cũng chẳng có thanh danh gì để mất. Và nếu hắn thực sự muốn ta mê mẩn đến mất trí, hẳn đã cử người khác rồi. Myeongha nhìn qua đã thấy còn non nớt lắm.
Vậy thì chắc hẳn có điều gì đó liên quan đến hoa văn khắc trên lưng cậu ta. Đó cũng là lý do tại sao ngay cả Oh Thượng cung cũng tạm tha mạng. Phòng trường hợp đây là loại bùa chú sẽ tự giải khi chủ nhân chết đi.
Trong khi Sahwon đang mải mê tính toán, Myeongha đã nhanh nhẹn bước đến trước mặt. Đôi mắt trong veo ngước lên nhìn, cậu ta hỏi: “Nếu ngài có việc cần sai bảo, xin cứ nói ra ạ.”
Sahwon khẽ che miệng bằng vạt áo, giấu đi biểu cảm của mình, rồi lên tiếng với giọng điệu lười biếng, chán chường như mọi khi: “Đừng có tọc mạch lung tung. Chỉ cần làm những gì ta bảo là được.”
“Vâng. Xin cứ sai bảo ạ.”
“Bây giờ, trước hết hãy cùng ta chơi trò ném đá nảy trên mặt nước đi.”
Ném đá nảy?
Tôi nghiêng đầu tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không. Nhưng Sahwon, như thể đã quyết tâm, ném hòn đá lên không trung rồi bắt lấy trước khi bước đi trước. Tôi thấy lòng trào lên nỗi xót xa khi nghĩ rằng vị đại quân từ nhỏ đã yếu ớt, có lẽ chẳng biết cách kết bạn hay chỉ quen chơi đùa trong cung cấm.
Sống trên núi, tôi đương nhiên không giỏi ném đá dội nước. Dù ném bao nhiêu lần, đá cũng chỉ chìm nghỉm. Trong khi đó, Sahwon, người rủ tôi chơi, lại đang mải mê với điều gì đó. Anh liên tục nhíu mày, cắn môi, rồi đưa tay lên trán như thể đang đau đầu.
“Ngài có ổn không?”
Lần này, hòn đá cũng chẳng nảy quá hai lần trước khi chìm xuống hồ. Tôi bước lại gần Sahwon hỏi.
“Có nên gọi ngự y không?”
“Đây không phải chuyện ngự y có thể giải quyết.”
Quả nhiên, nét mặt Sahwon còn tái nhợt hơn lúc nãy. Đôi mắt anh đỏ hoe, nhưng dường như ánh xanh trong đó càng thêm đậm. Tôi nghĩ có lẽ anh đang sốt, nhưng ngoài đôi mắt và môi, toàn thân anh trắng bệch như bị lạnh cóng, chẳng đổ mồ hôi nên tôi không dám chắc.
“Điện hạ, hình như người không được khỏe, tốt hơn hết nên vào trong…”
Tôi lắp bắp nói, dám liều bị mắng vì quá đường đột.
“Minha. Có gió thổi bây giờ không?”
Chẳng có chút gió nào. Tôi còn mút ngón tay giơ lên thử nhưng vẫn không thấy gió.
“Không ạ. Chẳng có gió.”
“Vậy thì vào trong là đúng rồi.”
Le Sahwon thều thào bằng giọng nói mệt mỏi rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Vừa mới cố gắng tận dụng một ngày cho có ích thì đã bị quấy rầy ngay lập tức.
Đứng lên khỏi chỗ ngồi, anh loạng choạng một lúc. Khi Myeongha vội vàng đỡ lấy, tiếng rên “hự” thoát ra từ kẽ răng của Le Sahwon. Rồi anh ngã sấp về phía trước.
Myeongha nhanh chóng di chuyển ra đỡ ngực Le Sahwon nhưng vẫn không đủ. Myeongha hét lên:
“Có ai không ạ! Ngài, ngài ngã rồi!”
Dù hét đến đứt hơi, Le Sahwon vẫn bất tỉnh. Myeongha một mình không thể xoay xở được khi Le Sahwon mặt tái mét, nhắm nghiền mắt, bất tỉnh. Chân cậu run lẩy bẩy. Myeongha nghiến răng, lảo đảo bước sang một bên.
May mắn thay, có người nghe thấy tiếng Myeongha, một người đàn ông và Oh Sang-gung chạy vào sân trong. Myeongha nhớ lại chuyện với Oh Sang-gung nên người cứng đờ nhưng vẫn không buông Le Sahwon.
“Mau đỡ ngài đi, mau lên!”
Oh Sang-gung có vẻ quen với chuyện này. Người đàn ông kia cũng khéo léo đỡ lấy Le Sahwon. Họ đỡ vai Le Sahwon lên lưng rồi bước đi thận trọng. Rõ ràng thể hình và sức lực của họ sinh ra là để làm việc này.
Mặt Myeongha đã trắng bệch như Le Sahwon. Tay cậu run lên.
“Ngài, ngài có sao không…”
Chưa kịp Myeongha hỏi xong, Oh Sang-gung quay người, thở hổn hển rồi tát một cái vào má cậu. Một cú đánh mạnh đến nỗi trong tai vang lên tiếng “u u”.
“Mày đã làm gì!”
“Con không làm gì cả ạ!”
Myeongha dốc hết sức để kêu oan cho sự vô tội của mình. Nhưng từ đầu, Thượng cung Oh đã không hề quan tâm đến việc Myeongha đúng hay sai, cũng chẳng cần biết sự thật ra sao.
“Đột nhiên điện hạ ngã xuống. Nếu… nếu có chuyện gì xảy ra…”
“Im đi.”
Thượng cung Oh bước tới, nhìn chằm chằm vào Myeongha và quát lớn. Ngón tay dựng thẳng của bà như sắp đâm thủng cổ họng cậu bất cứ lúc nào.
“Nếu xảy ra chuyện gì, mày sẽ phải chặt ngón tay của mình để đền mạng.”
Trước lời đe dọa khiến gan teo lại, gương mặt Myeongha trở nên kiên quyết.
“Vậy thì có được không?”
Đáng lẽ là để dọa nạt và cảnh cáo, nhưng phản ứng nhận lại lại khác xa ý đồ của bà.